Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 814: Chương 814: Chương 426: Cung Âu chữa cái mâm 2




Sớm muộn gì anh cũng sẽ rõ, cô không gấp.

“...”

Cung Âu trầm mặc, không nói một lời, cũng không có đẩy cô ra, cứ quỳ ở đó như vậy,

“Đừng dán cái mâm nữa, có được hay không?”

Thời Tiểu Niệm nói, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, cô tham lam sự ấm áp trên người anh, cô dựa sát vào người anh, chỉ có như vậy, cô mới không cảm thấy không khí lạnh như băng.

“Không được.”

Cung Âu khăng khăng nói.

“Cung Âu.”

“Chữa xong rồi.”Cung Âu bỗng nhiên nói, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở mắt, cô nhanh chóng buông tay đang ôm anh ra, dựa vào mép giường nhìn, quả nhiên thấy toàn bộ cái mâm màu trắng đã được chữa xong, đặc biệt tỉ mỉ, đường viền rất đẹp, nhìn không giống một món đồ đã từng bể tan tành, mà giống như một món tác phẩm nghệ thuật.

Chỉ là trên màu trắng có một vết đỏ làm đau ánh mắt của cô.

Cô chuyển mắt nhìn Cung Âu đang quỳ ở đó, mặt không thay đổi, lấy ngón tay ngậm ở trong miệng, môi mỏng nhiễm một vệt đỏ tươi,

Kẻ ngu.

Thời Tiểu Niệm nhìn thấy Cung Âu như vậy, rất là đau lòng: “Đau không?”

“Có phải dính máu thì càng xui xẻo hay không?”

Cung Âu dời đi ngón trỏ dính máu trên môi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô hỏi, giọng nói nghẹn ngào.

Thời Tiểu Niệm liều mạng lắc đầu, xém chút nữa khóc ra tiếng, cô dùng sức mỉm cười, đầu ngón tay đụng vào cái mâm màu trắng: “Không phải màu đỏ là màu đẹp nhất sao? Ngày hôm qua em còn mặc bộ dạ phục màu đỏ nữa, anh quên rồi sao.”

Vừa nói, Thời Tiểu Niệm vừa cầm cái nhíp, trên cái nhíp nhọn dính máu của anh, viết vào cái mâm màu trắng chữ “Vui”

“....”

Đôi mắt của Cung Âu chằm chằm nhìn thẳng chữ kia, môi mỏng mím thật chặt, lau đi vết máu trên môi,

Thời Tiểu Niệm đặt cái nhíp xuống, mìm cười nhìn Cung Âu: “Đẹp mắt không?”

Cô hỏi chính là chữ.

Cung Âu nhìn cô chằm chằm: “Đẹp mắt.”

Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn ánh mắt của anh, dùng sức cười.

Đêm đó, hai người rời khỏi Bắc Bộ Loan, ngồi trên xe lên đường.

Phong cảnh của Bắc Bộ Loan mỹ lệ rực rỡ, tuy là đi dạo không đến một ngày, nhưng bọn họ vẫn là rời đi.

Ngồi trên xe, Thời Tiểu Niệm cảm thấy lạnh, chủ động lại gần Cung Âu, dựa sát vào ngực anh, mở mắt ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài,

Yên lặng một đường.

Cô nghe được tiếng tim đập rõ ràng bên tai, chỉ cần cô ở trong ngực của Cung Âu hơi nhúc nhích, thì tiếng tim đập của Cung Âu sẽ loạn, đập nhanh hơn.

Có lẽ là trong ngực của Cung Âu quá ấm áp, ấm áp đến nỗi Thời Tiểu Niệm dần dần mơ màng, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, tiếng tim đập của anh làm cô cảm thấy an ổn vô cùng.

Vừa ngủ một giấc, Thời Tiểu Niệm còn mơ một giấc mơ.

Cô nằm mơ thấy gia đình của bọn họ, bốn người đi du lịch ở bờ biển, nằm mơ thấy cô chụp hình cho Cung Âu với hai đứa con sinh đôi, nằm mơ thấy Cung Âu xây cho hai đứa con sinh đôi một tòa thành Bạch Sa bằng cát, rất là nguy nga lộng lẫy.

Cung Âu ngồi trên xe, gương mặt không có biểu tình nào, anh rũ mắt,

Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực anh đã ngủ, trên môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Vui vẻ sao?

Tại sao lại vui vẻ? Vì đính hôn, hay là vì cuối cùng cũng đã rời khỏi Bắc Bộ Loan?

Đôi môi mỏng của Cung Âu mím chặt, lấy tay cởi áo khoác trên người mình ra, ôm cô chặt hơn, thấp giọng ra lệnh: “Mở máy sưởi lớn một tí.”

“Dạ, Cung tiên sinh.”

Tài xế gật đầu, điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.

Ban đêm của thành phố S đặc biệt yên lặng, Thời Tiểu Niệm đắm chìm trong giấc mơ, ngủ say sưa. Đợi đến cô tỉnh giấc, nhìn đèn đường xa xa ngoài cửa xe, trong mắt có một chút thất vọng.

Thì ra chỉ là giấc mơ.

Không phải thật.

Thời Tiểu Niệm dụi mắt một cái, giùng giằng từ trong ngực của Cung Âu ngồi dậy: “Còn chưa tới sao?”

Cung Âu nhìn chằm chằm, cô bỗng nhiên ngồi dậy, ngực anh liền cảm thấy lạnh, sự lãnh lẽo bao vây anh, cho dù nhiệt độ trong xe đã điều chĩnh cao lên cũng không làm anh cảm thấy ấm áp.

Anh không thích cảm giác này.

Trống rỗng.

Giống như mất tất cả, gió lùa rất lạnh.

Cho đến bây giờ Cung Âu cũng chưa bao giờ miễn cưỡng chính mình, anh mạnh mẽ ôm Thời Tiểu Niệm vào trong ngực, vững vàng ôm lấy, hai cánh tay ôm thật chặc.

“Thế nào?” Thời Tiểu Niệm rúc vào ngực anh, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh.

“Ôm một chút.”

Cung Âu lạnh lùng nói.

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm không rõ trả lời, để mặc cho anh ôm, hưởng thụ sự ấm áp trong ngực anh, đôi mắt nhìn ra cửa sổ, bây giờ mới cảm thấy được là xe đã ngừng,

Dừng xe tại sao không xuống?

Thời Tiểu Niệm nhìn ra cửa xe đầy nghi ngờ, chợt thấy phong cảnh rất quen thuộc, đây chính là nơi mà lúc đầu cô bị bắt đi.

Bệnh viện.

Bọn họ đến bệnh viện.

Thời Tiểu Niệm từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên: “Em có thể đi gặpmẹ.”

“Ừ.”

Cung Âu lạnh lùng trả lời một tiếng.

Thời Tiểu Niệm mừng rỡ nói: “Tốt quá.”

Vừa nói, Thời Tiểu Niệm vừa giãy giụa chạy ra khỏi ngực anh, đẩy cửa xe ra liền bước xuống, nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, trên mặt của Cung Âu rất phiền muộn, chưa kịp nổi giận, cửa xe của anh đã bị người đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.