Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 813: Chương 813: Chương 426: Cung Âu chữa cái mâm 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Anh cẩn thận một chút coi chừng cái tay của anh.” Thời Tiểu Niệm đi đến lo lắng nói, muốn kéo tay của anh ra, nhưng lại sợ làm anh bị thương, không nhịn được hỏi: “Anh dán những mảnh vụn này lại làm gì?”

Không phải nói là đi trở về sao.

Không thay quần áo mà ngồi đây chữa cái mâm làm gì.

“Trong phòng tân hôn bị bể đồ sẽ xui xẻo.”

Cung Âu lạnh lùng nói, tiếp tục chữa cái mâm, khe hở giữa hai mảnh vụn hơi lớn một tí, anh dùng nhựa cao su lấp vào.

“...”

Cô chẳng qua là thuận miệng nói một chút, muốn cho anh đừng đập đồ nữa, anh lại tin tưởng ngồi ở đó chữa cái mâm. Lông mày của Thời Tiểu Niệm nhíu chặt lại, lo lắng tay anh sẽ bị thương, có chút lo lắng nói: “Anh đừng làm nữa, em nói bậy bạ, anh cứ yên tâm.”

“Em đừng xía vào anh.”

Cung Âu nói bằng giọng lạnh lùng, tiếp tục động tác chữa mâm.

Anh cố chấp giống như đứa bé vậy, khuôn mặt anh tuấn, mắt đen thâm thúy, hai tay thon dài nắm cái nhíp từng chút từng chút chữa cái mâm, rất có kiên nhẫn, cũng biết rõ từng mảnh nên đặt ở chỗ nào.

Thời Tiểu Niệm khom người đứng ở một bên, thấy vậy kinh hãi run sợ, nhưng không dám tùy tiện kéo tay anh, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn anh.

Anh đè mâm, mâm đè chăn, cái máy tính xách tay lúc trước bị Thời Tiểu Niệm đặt trên giường đang từ từ rơi xuống

Mắt thấy máy tính xách tay xém chút nữa rơi trúng phải cái mâm, Thời Tiểu Niệm vội vàng đưa tay cầm lấy máy tính, ngón tay theo màn hình sáng, xuất hiện trang mạng N.E của chính phủ, cô đang tính cất máy tính xách tay thì bỗng nhiên một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt cô.

Thân thể của Thời Tiểu Niệm đứng thẳng, kinh ngạc nhìn màn ảnh, trên màn ảnh có hình ảnh cô cùng với Cung Âu nhắm mắt ôm nhau, mà dưới góc phải màn hình có một chữ nhỏ.

Nhân viên thiết kế N.E: Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.

Trang mạng này là Cung Âu tự mình thiết kế, tất cả hình trên mạng đều ra ngày hôm qua, không thể nào là thiết kế của lúc trước, vậy cũng chỉ có tối ngày hôm qua.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu, tối hôm qua sau khi cô ngủ, anh vẫn đang thiết kế trang mạng chính phủ sao? Cô nhớ Hạ Vũ nói, trang mạng này là sáng sớm hôm nay lúc năm giờ chính thức thượng tuyến, nói cách khác, Cung Âu thiết kế cái này cả đêm.

Cô thức dậy buổi sáng, anh vừa mới ngủ được một lúc.

Kết quả, cô đi rửa mặt một lúc anh lại nghĩ rằng là cô bỏ đi, anh không tiếp tục ngủ nữa.

Máy tính trong tay từ từ tối đi, Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn Cung Âu, anh quỳ ở đó, xử lý cái mâm, từng chút từng chút hợp lại, mảnh vụn có nhỏ đến thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn dán lại, khăng khăng cố chấp.

Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm rất ghét mình vừa rồi nói cái gì mà không may mắn.

Cô để máy tính xách tay sang một bên, từ từ ngồi xuống kế bên Cung Âu, nhẹ nhàng đưa tay từ đằng sau ôm lấy eo của Cung Âu, dựa cả người vào lưng anh.

Cung Âu quỳ ở đó, thân thể lập tức cứng ngắt, giống như tảng đá.

“Em làm gì?”

Giọng nói của Cung Âu trầm thấp hỏi.

Thời Tiểu Niệm ôm eo của anh, cơ thể của cô thật lạnh, tay cực kì lạnh, dựa vào người anh mới từ từ ấm áp lại, mặt của cô dính sát vào lưng anh, mũi có chút chua xót, ánh đèn sáng ngời chiếu vào trong mắt cô, có lấm tấm ánh sáng vỡ,

“Thật ra thì em đã nói dối anh một vài lời.” Thời Tiểu Niệm dán vào lưng anh nói: “Cung Âu, em yêu anh, chưa bao giờ thay đổi.”

Ngón tay của anh khẽ run, đầu ngón tay xoẹt qua mảnh vụn, máu đỏ tươi chảy ra ồ ồ, khuôn mặt anh tuấn mất đi tất cả biểu tình, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm những mảnh vụn màu trắng của cái mâm.

“Kẻ lừa gạt.”

Đôi môi mỏng của Cung Âu nói ra ba chữ, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy,

Thời Tiểu Niệm dính trên lưng anh, nghe rõ ràng ba chữ đó, ánh mắt của cô càng chua xót, thấp giọng nói: “Cảm tình giữa hai chúng ta chồng chất rất nhiều vết thương, em đã từng nghĩ đến bỏ qua, nhưng em lại không biết anh đã làm những chuyện này, em không có lí do gì lại bỏ qua, cũng không có lí do gì lừa anh . Em tin tưởng, giữa hai chúng ta không phải chỉ rớt bể một cái mâm là có thể tách ra,“

Nói cho cùng, cảm tình là chuyện của hai người.

Coi như trời có sập xuống, chỉ cần hai người không buông tay, thì cho dù là chết cả hai cũng đều ở chung với nhau.

Không ai có thể tách bọn họ ra, trừ chính mình.

“Đây là lời giải thích mà em suy nghĩ cả ngày hôm nay?.” Cung Âu hỏi bằng giọng trầm thấp.

Biết là sau này phải sống cùng anh, nên dùng những lời này để hòa giải quan hệ khẩn trương của bọn họ.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, ánh mắt chua xót đỏ bừng: “Em biết anh sẽ không tin, em không quan tâm, chỉ cần chúng ta còn sống, em sẽ có thời gian chứng minh cho anh thấy.”

Chứng minh tình yêu của cô dành cho anh, không có biến mất, cũng chưa từng thay đổi.

Đây không phải là lời giải thích, mà là sự thành thật của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.