Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 812: Chương 812: Chương 425: Quan tâm tất cả, độc nhất không có anh 2




Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, không nghĩ đến anh sẽ nghĩ như vậy: “Cung Âu, em...”

“Em đoán không sai, anh ẩn núp lâu như vậy, là chờ đến ngày hôm qua để đổi cô dâu, đoạt lại con trai.” Cung Âu nhìn cô chằm chằm: “Nhưng ngày hôm qua em có nhìn thấy cha anh không?”

Cung lão gia?

Thời Tiểu Niệm nhớ lại, hôm qua cô chưa từng nhìn thấy Cung lão gia, nhưng mà ngày hôm qua Cung Âu thoái hôn trước mặt tất cả mọi người, giống như là chỉ có La Kỳ đứng dậy, nếu như có Cung lão gia ở đó, khẳng định cũng sẽ phải đứng ra nói chuyện.

Thời Tiểu Niệm lắc đầu nói: “Không có.”

“Trước lễ đính hôn cha đã đoán được sẽ phát sinh chuyện, cho nên ông ta không xuất hiện ở buổi lễ đính hôn.”

“Đoán được?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, tại sao lại đoán được sẽ có chuyện xảy ra chuyện đổi cô dâu.

“Cha anh đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của em, ông ta rất biết tính toán lòng người, lần trước ở Anh quốc gây chuyện rất lớn, anh nghĩ, thật ra thì ông ta cũng không tin là anh sẽ chấp nhận cuộc đính hôn này, cũng phái người theo dõi em, phát hiện không thấy em, ông ta sẽ nghĩ đến ngay là em sẽ bỏ trốn với anh.”

Cung Âu nói: “Vì vậy, ông ta phái người đi phi trường, trạm xe để tìm. Nhưng ông ta không nghĩ đến, lòng anh đủ nhẫn tâm, đổi cô dâu ngay trước mặt mọi người. Chờ ông ta kịp phản ứng, cũng đã không còn kịp.”

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nghe thôi cũng đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nói như vậy, cả ngày hôm qua anh đều đang dùng dũng khí để chiến đấu cùng với cha của mình?

“Cho nên đến lúc ông ta phản ứng kịp, ông ta lập tức sai người di chuyển Holy.” Cung Âu nhìn cô nói từng chữ từng chữ, sau đó nói ra kết quả bằng giọng trầm trầm: “Vì vậy, người của anh không có nhận được Holy.”

Không có nhận được Holy.

Holy vẫn ở trong tay của Cung lão gia.

Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, đột nhiên cảm thấy cả người đều rất lạnh, lạnh đến nỗi trong lòng cô cũng thấy băng giá, cô thấp giọng nói: “Cung Âu, sau này nếu muốn đón Holy trở về có phải càng khó hơn không?”

Ngày hôm qua là thời cơ tốt nhất.

Bây giờ Cung Âu cắt đứt quan hệ với Cung gia, có thể bây giờ Cung lão gia đang rất bực bội, làm sao mới có thể giành lại Holy.

“Không có chuyện gì mà anh không làm được.” Cung Âu nói, từng chữ đều rất mạnh mẽ, không thể xem nhẹ.

“Em biết cái gì anh cũng làm được, nhưng Holy thì sao, có bị tổn thương không?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói thấp đến nỗi rơi vào bụi bặm, cơ hồ chỉ có một mình cô nghe thấy.

“Có lẽ em nên vui mừng, bây giờ nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cho dù cha của anh có ác đến mấy, cũng phải đợi đến lúc nó biết đi bộ biết nói chuyện mới ác.” Giống như anh lúc còn nhỏ, dù làm gì hay học gì cũng là bị bắt buộc.

Hai đứa trẻ bây giờ mới năm tháng, đến lúc biết đi bộ biết nói chuyện cũng phải một năm.

Một năm, bọn họ có thể cướp Holy trở lại sao?

Một trận gió thổi qua, phất vào mặt của hai người.

Hai người đứng đối diện, khung cảnh xung quanh rất đẹp, trong mắt của anh là cô, nhưng trong mắt của cô chỉ có ảm đạm.

....

Trong phòng tân hôn nguy nga lộng lẫy ở Bắc Bộ Loan, ánh đèn sáng ngời,

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, để máy tính xách tay trên đùi, trên màn ảnh hiện lên trang mạng N.E của chính phủ, ánh mắt cô không có chút tiêu cự nào nhìn chằm chằm màn ảnh, nhưng mà tư tưởng đã bay ra ngoài từ lâu.

Ngay cả muốn Holy trở về cũng khó khăn như vậy, cô thật không dám tưởng tượng tương lai mình và Cung Âu phải trải qua bao nhiêu chuyện mới tính là kết thúc.

“Không có.”

Một cái mâm không đưa đến trước mặt cô.

Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, trong miệng Cung Âu cắn một trái cây, trên tay cầm cái mâm không nhìn cô chằm chằm.

“A, vậy em đi làm thức ăn khuya cho anh.”

Thời Tiểu Niệm để máy tính xách tay sang một bên, vén chăn lên muốn xuống giường.

Cung Âu đứng ở mép giường, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, năm ngón tay thon dài buông ra, cái mâm liền rơi xuống đất.

“Ầm.”

Cái mâm nát bấy.

Thời Tiểu Niệm bị thanh âm của cái mâm bể làm giật mình, cô kinh ngạc đưa mắt nhìn Cung Âu: “Anh làm gì?”

Đang tốt đẹp, anh làm sao?

“Trở về!”

Cung Âu lạnh lùng nói ra hai chữ.

“Về đâu?”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh đầy nghi ngờ.

“Tâm tư của em cũng không có ở chỗ này, trở về!” Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói, mỗi một chữ đều lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt đen càng lúc càng lạnh.

Bây giờ Thời Tiểu Niệm mới hiểu ý của anh: “Đi ngay tối nay sao?”

“Ừ!”

Cung Âu lạnh lùng nói một tiếng, sau đó xoay người rời đi, sắc mặt khó coi cực kì.

Nói đến rời đi, Thời Tiểu Niệm rất hài lòng, cô bây giờ không có tâm tình gì mà ở chỗ này vui vẻ hưởng tuần trăng mật, cô muốn đi về nhìn mẹ một chút, cô muốn biết là Cung Âu là tính giành lại Holy như thế nào.

Có rất nhiều chuyện chờ bọn họ đi giải quyết,

“Trở về cũng rất tốt, Bắc Bộ Loan cũng sẽ không đi, chúng ta có thể trở lại bất cứ lúc nào.” Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nhìn bóng lưng của Cung Âu nhẹ nhàng nói.

“Ừ!”

Cung Âu lạnh lùng trả lời, không có mục đích đi khắp phòng, giống như không vừa lòng đem tất cả mọi thứ vứt xuống đất, một pho tượng công nghệ bị anh “vô tình” đạp ngã xuống đất.

Anh luôn luôn chỉ có một cách để phát tiết sự buồn phiền.

Đập đồ.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, lên tiếng nói: “Anh cẩn thận một tí, đừng đập đồ nữa, dù sao nơi này cũng là phòng tân hôn của chúng ta, bể đồ sẽ rất xui xẻo.”

“Em quản anh!”

Đôi mắt của Cung Âu âm trầm trừng cô, nhưng đôi tay đang giơ ra cứng đờ, không làm bộ đụng ngã cái gì nữa.

“Anh ngồi một chút, em đi thay quần áo.”

Thời Tiểu Niệm nói, cầm một cái váy từ trong tủ quần áo ra đi về phía phòng tắm, bây giờ cô đã có kinh nghiệm, không có đứng trước tủ quần áo mà thay đồ.

Thay xong cái váy, Thời Tiểu Niệm tùy ý cột tóc lên, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.

Đi vào căn phòng nguy nga lộng lẫy, xa xa, Thời Tiểu Niệm thấy Cung Âu nửa quỳ nửa ngồi ở trên đất, kế mép giường, táy máy trên giường cái gì đó.

“Anh đang làm gì vậy?”

Thời Tiểu Niệm đi đến hỏi, chỉ thấy trên giường là cái mâm màu bạc, Cung Âu lấy tất cả mảnh vỡ của cái mâm bể đặt ở trong, dùng nhựa cao su từ từ dán lại cái mâm, đã ghép lại được một miếng màu trắng nhỏ.

Hai đầu gối của anh quỳ trước giường, nghe được giọng nói của cô cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chăm chú cầm nhíp ghép lại cái mâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.