Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không có, em không suy nghĩ gì cả, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu không có bỏ tay từ trên eo của cô ra, mà cứ như vậy ôm cô đi lên, nghe thấy vậy liền nói: “Ăn cơm, ăn cơm tối.”
“...”
Anh thật là ba câu không rời cái ăn.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh đầy bất đắc dĩ: “Được, ngay bây giờ em sẽ nấu cơm, anh muốn ăn cái gì? Thức ăn Trung hay là bữa ăn tây?”
“Tùy tiện.”
Cung Âu nói, anh không lo là ăn cái gì mà anh chỉ lo là đồ anh ăn có phải do cô nấu hay không.
Tay của anh ôm eo cô, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm loạn chuyển, giống như vô tình ghé sát vào người anh, gần như là đã dựa vào ngực của anh mà đi, vừa đi vừa nói: “Cung Âu.”
“Ừ?”
Cung Âu rũ mắt nhìn cô.
“Có thể nói với em một chút hay không? Là tiếp theo anh sẽ làm chuyện gì?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Rửa tay ăn cơm.”
“...” Thời Tiểu Niệm không biết phải làm sao: “Ý của em không phải là vậy, ý em là, bây giờ tiệc cưới cũng đã đặt xong, có phải anh còn rất nhiều chuyện chưa xử lí, em có thể giúp anh chuyện gì không?”
“Có.”
Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm sáng lên, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt: “Giúp cái gì? Anh nói đi.”
Cô sẽ làm theo tất cả.
“Nấu cơm cho anh ăn. Không cho phép chạy, cũng không được nghĩ đến người đàn ông khác.” Cung Âu lập tức nói.
Ba điều quy tắc.
Ba điều quy tắc thật chắc chắn.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cười lên một tiếng, chắp hai tay sau lưng đi lên phía trước mấy bước: “Em hiện tại đang suy nghĩ người đàn ông khác, đời này của em không thể nào chỉ suy nghĩ đến một người đàn ông là anh, điều thứ ba em không làm được. Xin lỗi.”
“Em tự tìm cái chết?”
Cung Âu đứng yên tại chỗ, hai tay lập tức siết chặt thành quyền, sắc mặt tái xanh, đôi mắt đen gắt gao trợn mắt nhìn cái bóng của cô.
Cô còn đang vừa đi vừa nhảy.
Vui vẻ như vậy sao? Có cái gì đáng vui mừng!
Lại dám nói ra những lời như vậy trước mặt anh, Mộ Thiên Sơ, chẳng lẽ cả đời này của anh cũng không thể nào đi ra khỏi bóng mờ của Mộ Thiên Sơ?
Thời Tiểu Niệm đi lên mấy bước, thấy Cung Âu không đi theo kịp liền quay người lại, chỉ thấy ánh mắt của Cung Âu giống như lưỡi dao điên cuồng đâm tới chỗ cô, cô cười khẽ một tiếng: “Anh tức giận?”
“Không có, anh đang rất bình tĩnh.”
Cung Âu cắn răng nghiến lợi nói.
“Phải không?” Thời Tiểu Niệm đứng ở trên cao, nhìn gương mặt của anh chăm chú: “Vậy bây giờ anh có thể nói cho em biết tung tích của Holy không?”
Cung Âu đứng ở trên thềm đá, đôi mắt đen ngưng lại: “Holy?”
Người đàn ông mà cô nói là Holy?
Anh khinh.
“Đúng vậy, anh đã nói là sẽ mang Holy trở về.” Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt trong suốt: “Em nghĩ, ngày đính hôn hôm qua sẽ khiến tất cả mọi người thả lỏng, là thời cơ tốt nhất để đoạt lại Holy đúng không?”
Ngay từ hôm qua cô đã muốn hỏi anh câu này, nhưng vẫn bận, sáng hôm nay anh lại đưa cho cô vương miện kim cương.
Cô nghĩ, có lẽ anh sẽ đưa Holy đến làm cô ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng anh vẫn cứ một mực không nói, nên cô nhịn không được mới hỏi.
Nếu như theo suy nghĩ của cô, có lẽ lúc này Holy đang trên đường đến.
“Ngược lại là em thông minh.” Đôi mắt của Cung Âu khẽ nhúc nhích, từ sau đi tới, nói bằng giọng trầm thấp.
“Vậy bây giờ nó đi đến đâu rồi? Là ngồi máy bay trở lại sao?”
Thời Tiểu Niệm có chút kích động hỏi, hai tay tự nhiên ôm lấy cánh tay của Cung Âu.
Rốt cục có thể thấy con trai.
Trai gái song toàn, là chuyện tốt biết mấy.
Cung Âu chuyển mắt, nhìn trong mắt cô đầy sự mong đợi, giật giật môi mỏng, nhưng không có lên tiếng, sắc mặt nặng nề. Bỗng dưng, anh giãy khỏi tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Tay của Thời Tiểu Niệm bị bỏ ra rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn Cung Âu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cô bận rộn đuổi theo anh: “Cung Âu, đã xảy ra chuyện gì? Có phải Holy đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cung Âu không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm chạy đến trước mặt anh, giang hai tay ngăn cản anh, khẩn trương nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt: “Anh nói cho em biết, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, anh càng không nói em sẽ càng lo lắng.”
Cung Âu dừng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, ngưng mắt nhìn cô thật sâu.
Một lúc lâu, anh mới ngoác ngoác môi, lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Nói cho em biết cũng không sao, dù sao em cũng không muốn thật tốt cùng anh ở Bắc Bộ Loan đính hôn, anh ở Bắc Bộ Loan thiết kế bao nhiêu phong cảnh em cũng không quan tâm, bắt đầu ngay từ hôm qua là em quan tâm mẹ em, quan tâm Mộ Thiên Sơ, quan tâm Holy, độc nhất không có anh.”
Anh dụng tâm bố trí toàn bộ Bắc Bộ Loan như vậy làm gì?
Giữa bọn họ không có một chút không khí đính hôn nào.