Cung Âu trợn mắt nhìn Thời Tiểu Niệm: “Anh có chỗ nào không sánh bằng anh ta chứ?”
“A, em chỉ muốn nói mỗi người đều có ưu điểm của mình mà thôi.”
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nói.
“Nói cho rõ ràng!” Cung Âu trợn mắt nhìn cô chằm chằm: “Nói ra một nhược điểm làm anh tâm phục khẩu phục! Nếu không, em nuốt lời nói đó trở về cho anh!”
Cung Âu anh còn không bằng chồng của bạn tốt cô sao?
Buồn cười.
Cô lại cảm thấy anh không phải là tốt nhất.
“Em...”
“Nói!” Cung Âu mạnh mẽ nói, rất có khí thế không nói thì không chịu bỏ qua.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, lại nhìn anh Lý, trong lúc nhất thời thật không nhớ nổi, cô mím môi một cái, cúi cùng nặn ra một câu: “Anh Lý biết nấu ăn, anh ấy biết làm rất nhiều món ăn.”
“Anh cũng biết mà, cũng không phải chưa từng làm! Cũng không phải em chưa từng ăn qua!”
Cung Âu phản bác.
“Cung tiên sinh ngài còn biết nấu cơm à?” Hạ Vũ ngồi ở chỗ đó, trên mặt tràn đầy súng bái nhìn Cung Âu: “Cung tiên sinh bận rộn ngày đêm, lại còn xuống bếp nấu cơm, thật là một người đàn ông quá hoàn mỹ.”
Cái vỗ mông ngựa này Cung Ấu rất hưởng thụ, liếc nhìn anh Lý một cái, lạnh lùng nói: “Anh, vào phòng bếp với tôi, chúng ta so tài nấu nướng.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm vội vàng cản Cung Âu lại, cười gượng: “Làm gì còn phải thi đấu nha, em nói nhầm rồi, tài nấu nướng của anh rất tốt, không cần so.”
“Nhìn bộ dạng torng ngoài không đồng nhất của em, anh càng muốn so tài, để cho em tâm phục khẩu phục nuốt những lời đó trở về cho anh!”
Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói, sau đó đi vào phòng bếp.
Anh muốn cô biết, người đàn ông của cô là vô địch, không ai có thể so với anh, ai cũng kém hơn.
“Cung Âu, anh...”
Thời Tiểu Niệm không ngăn cản anh được, anh Lý cũng đi theo vào phòng bếp.
Nhất thời Thời Tiểu Niệm nhức đầu vô cùng, cô chỉ là muốn điều hòa quan hệ của vợ chồng Hạ Vũ một chút, không nghĩ tới Cung Âu lại yêu cầu tranh tài.
“Oa, Cung tiên sinh nhất định là cực phẩm trong những người đàn ông nha, quá hoàn mỹ, trái tim thiếu nữ của tôi lại rộn ràng!” Hạ Vũ làm bộ dạng hai tay ôm tim nói.
“Ha ha.”
Thời Tiểu Niệm ngoại trừ cười gượng cũng không biết làm gì cho phải.
Hai người các cô ngồi trước bàn ăn, đến khi một luồng khói đen và mùi cơm khét từ phòng bếp bay ra, đương nhiên Hạ Vũ biết rõ đây không phải là kiệt tác của chồng cô: “Sao lại bốc khói?”
“Ha ha.”
Thời Tiểu Niệm cười gượng.
Hạ Vũ khó hiểu nhìn cô, đột nhiên biết cái gì, nhất thời sắc mặt tái nhợt: “Tiểu Niệm, đây sẽ không phải....”
Thời Tiểu Niệm cười đến vô cùng khó xử,
Trên mặt Hạ Vũ tràn đầy đồng tình nhìn Thời Tiểu Niệm, bỗng nhiên chuyển lời nói: “Đột nhiên chị cảm thấy em nói không sai, chồng chị đã đủ tốt rồi.”
Không có so sánh thì không có hoàn mỹ mà.
“Ha ha.”
Thời Tiểu Niệm tiếp tục cười gượng, một tay đặt lên trán, rốt cuộc loại tự tin mình có tài nấu nước vượt bậc này của Cung Âu là từ đâu tới chứ?
Đương nhiên, kết quả là bọn họ ai cũng không dám nói cơm xào trứng của Cung Âu không ngon, Hạ Vũ cùng anh Lý lại càng dùng hết sức lực khen tặng dĩa cơm xào trứng này chỉ có ở trên trời, thế gian hiếm có, Cung Âu đắc ý liếc Thời Tiểu Niệm một cái.
Cung Âu tự nhận mình chiến thắng anh Lý.
Anh Lý và Hạ Vũ tự cảm thấy cứ như vậy đã tốt lắm.
Thời Tiểu Niệm rất thức thời không kích thích Cung Âu nữa.
Bốn người đi dạo cảnh đẹp ở bờ biển Bắc Bộ Loan, phơi nắng trên bờ biển, đến dưới bóng cây trò chuyện một chút, tìm một chỗ xinh đẹp chụp hình chung, một ngày đã trôi qua rất nhanh.
Hạ Vũ cùng anh Lý lần lượt đón nhận ánh mắt ác độc của Cung Âu rốt cuộc lựa chọn rời đi.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đưa bọn họ lên xe, trên mặt Hạ Vũ tràn đầy không nỡ nhìn Thời Tiểu Niệm: “Công ty còn có chuyện phải xử lý, nếu không đã được ở lại thêm vài ngày, em cứ chơi với Cung tiên sinh ở đây đi, chụp nhiều hình một chút gửi chị xem.”
“Dạ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Chị cũng cẩn thận một chút, đang có thai phải giữ vững tâm trạng bình tĩnh, đứng nóng nảy tức giận, cũng đừng lộn xộn, có biết không?”
“Biết rồi, thôi anh chị đi, chúc hai m tuần trăng mật vui vẻ, mau sớm sinh đứa bé thứ ba nha!”
Hạ Vũ ngồi trong xe vẫy tay với hai người.
“Bái bai.”
Thời Tiểu Niệm vẫy tay với cô.
Xe chậm rãi lăn bánh, chạy phía xa xa, Thời Tiểu Niệm đứng đó, lẳng lặng nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của cô.
“Đều đi rồi, còn nhìn nữa sao?” Cung Âu nhìn cô một cái: “Về đi!”
Những ngày này, thời gian cô ở bên Hạ Vũ còn nhiều hơn anh.
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, xoay người bước lên bậc thang quanh co với Cung Âu, núi đá cây cỏ xung quanh đẹp không thể tả, xa xa truyền đến tiếng sóng biển làm người ta cảm thấy thoải mái, hoàng hôn chiếu vào trên thân thể hai người, ôn nhu vô cùng.
Ở Bắc Bộ Loan này, giống như là thế ngoại đào nguyên ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, không cần để ý đến những chuyện phiền não kia, chỉ còn lại tiếng cười và vui vẻ.
Hạ Vũ nói chúc tuần trăng mật của bọn họ vui vẻ.
Nhưng mà Thời Tiểu Niệm không biết như bọn họ vậy có tính là tuần trăng mật hay không, cô cũng không biết khi nào Cung Âu mới dẫn cô rời khỏi đây.
Chắc bây giờ anh có rất nhiều chuyện phải xử lý đi?
Nhưng mà anh lại theo cô chơi suốt một ngày.
Thời Tiểu Niệm tâm sự nặng nề suy nghĩ, không có chú ý đi bộ, dưới chân hụt bước, suýt chút nữa té xuống cầu thang, Cung Âu lập tức đưa tay ôm ngang cô lên, đôi mắt lạnh lùng trừng cô: “Sao trong lòng lại không bình tĩnh như vậy? Em đang suy nghĩ cái gì?”