Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Hạ Vũ đã hoàn toàn ngây người, ánh mắt thẳng tắp nhìn vương miệng đó, không chịu dời đi.
Vương miệng thật đẹp quá, đẹp quá.
Vương miệng này của Tiểu Niệm có bao nhiêu viên kim cương chứ, cũng có thể được gọi là nhà cất giữ kim cương đi.
Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm vào ngực, Thời Tiểu Niệm lập tức cẩn thận đỡ vương miệng, rất sợ nó rơi xuống làm rớt kim cương bên trong ra.
Đôi mắt đen của Cung Âu sâu kín nhìn anh Lý, trên môi nhếch lên một độ cong: “Còn phải cám ơn phương pháp đưa lò vi sóng của anh, nếu không tôi vẫn còn đang suy nghĩ làm sao đưa quà tặng còn phải có cảm giác tân hôn nữa.”
Nghe vậy, suýt chút nữa anh Lý đã bật khóc, gương mặt nhăn nhó nhìn Cung Âu: “Không... không cần cám ơn.”
Thì ra Cung Âu không muốn đưa lò vi sóng, quẳng qua chỉ là muốn cảm giác tân hôn mà thôi.
Cũng vậy, đại tổng tài như anh làm sao có thể nghĩ ra loại cách đưa món quà chất phác như vậy.
“Là anh nghĩ ra cách?”
Hạ Vũ nhìn anh Lý, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, nâng quả đấm lên đánh về phía anh: “Được nha, anh dám đưa ra cái cách dở tệ này cho Cung tiên sinh, nghĩ rằng như vậy em sẽ không náo loạn đúng không? Anh không biết lãng mạn cũng được đi, lại còn dám như vậy, sao anh còn không bằng một phần trăm của Cung tiên sinh chứ! tức chết em, anh đừng có chạy!”
Hạ Vũ nâng cái bụng bự chạy đuổi theo anh Lý.
Anh Lý sợ bị đánh lại không dám để cho Hạ Vũ chạy loạn, chỉ có thể chạy hai bước, quay đầu lại để cho Hạ Vũ đánh một chút, lại chạy hai bước, liều mạng nói xin lỗi.
Nhìn bọn họ như vậy, Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười ra tiếng, một tay đỡ vương miện, ngước mặt nhìn Cung Âu: “Anh cũng không cần khai anh Lý ra chứ, địa vị của anh Lý ở trong nhà rất thấp.”
Ở nhà anh Lý toàn bị Hạ Vũ ăn hiếp, lần này càng xong rồi.
“Đáng đời!”
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, ai bảo sáng sớm vợ chồng bọn họ không chịu ngủ, chạy tới kêu Thời Tiểu Niệm dậy.
“Anh đừng chạy! Có giỏi thì anh đừng chạy!”
“Có giỏi thì em đừng đuổi theo!”
Vợ chồng hai người chạy nhảy trong phòng ăn, tranh cãi không thể tách rời, chọc Phong Đức và mấy nữ giúp việc cũng cười to, bầu không khí trong phòng ăn sống động rất nhiều.
Thời Tiểu Niệm ngước mặt nhìn Cung Âu, Cung Âu cũng nhìn cô chằm chằm, trong mắt anh xẹt qua một tia nụ cười thản nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thời Tiểu Niệm từ trong đôi mắt màu đen của anh thấy được gương mặt mình, Cung Âu ngưng mắt nhìn, tầm mắt lướt xuống môi cô, từ từ cúi đầu xuống muốn hôn lên.
Mặt anh cách cô càng ngày càng gần, môi Thời Tiểu Niệm hơi run run, chờ đợi nụ hôn của anh rơi xuống.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chuyển động một cái, thu nụ cười trên mặt lại, bỗng nhiên quay đầu qua một bên, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt trầm xuống của anh chăm chú, môi chu ra.
Anh đây là sao vậy?
Anh luôn luôn không phải như thế này?
Thời Tiểu Niệm buông tay đang đỡ vương miện xuống, nắm lấy tay Cung Âu, nhón chân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, nhẹ nhàng nói bên tai: “Cung Âu, cho dù anh đang nghĩ cái gì, cũng xin anh đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.”
“...”
Cung Âu đứng ở đó, thân thể cứng ngắc, mím chặt môi.
“Em đã từng nói, em sẽ không đổi ý, em biết bây giờ mình nên quý trọng cái gì.”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt, còn muốn nói gì nữa, Hạ Vũ đuổi theo mệt mỏi, ngồi xuống thở hổn hển, anh Lý bị đánh liền vội vàng chạy đến đấm lưng cho cô.
Trên mặt Hạ Vũ hoàn toàn không hài lòng, tức giận đẩy tay anh ra: “Bỏ cái bộ dạng hư tình giả ý này của anh đi, thật xấu xa, lại còn xúi giục Cung tiên sinh đưa lò vi sóng!”
“Đúng đúng đúng, anh xấu anh xấu.”
Anh Lý mau chóng nhận lời, tiếp tục đấm bóp cho Hạ Vũ.
Thời Tiểu Niệm thấy vậy không nhịn được nói giùm anh Lý: “Hạ Vũ, chị không thể dùng cách như vậy định luận anh Lý được, anh Lý đối với chị rất tốt, em cũng rất hâm mộ mà.”
“Em hâm mộ cô ta?” Cung Âu lạnh lùng lên tiếng, nhất thời gương mặt xanh mét.
“Anh ta tốt chỗ nào chứ!”
Cơ hồ là Hạ Vũ và Cung Âu đồng thời nói ra miệng, hai người đều tràn đầy bất mãn.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Âu, tự nhiên ôm tay Cung Âu lại, dựa vào người anh nói với Hạ Vũ: “Chuyện của công ty hai người cùng xử lý chung, thậm chí chị chỉ là treo danh nghĩa thôi, rất nhiều chuyện đều do một mình anh Lý giải quyết, mệt mỏi hơn cả chị. Đến nhà, một ngày ba bữa của chị cơ hồ đều là anh ấy bao hết, em đã nhìn thấy. Chị vừa mang thai, cái gì cũng không làm, mọi chuyện đều là anh Lý làm thay chị, ngay cả ly nước chị cũng không cần tự mình rót.”
Loại cảm tình bình bình đạm đạm này mới thật sự tốt, làm cô rất hâm mộ ghen tị.
Không biết đến khi nào cô và Cung Âu mới có thể sống một cuộc sống như vậy.
“...”
Cung Âu rũ mắt nhìn đôi tay của cô đang dây dưa tới, trên môi không nhịn được giật giật mấy cái, cúi cùng nở rộ lên nụ cười đắc ý.
Anh Lý cảm kích nhìn Thời Tiểu Niệm, Hạ Vũ nghe vậy sờ mũi một cái, nói: “Vậy cũng được, trong phương diện sinh hoạt anh ấy làm cũng không tệ, nhưng anh ấy thật sự là làm gì cũng kém hơn Cung tiên sinh, kém hơn cũng được đi, còn đưa ra ý nghĩ dở tệ nữa chứ.”
Thật may, Cung tiên sinh cũng không có ngu đến thật sự đưa một cái lò vi sóng.
“Đương nhiên là anh Lý cũng có chỗ hơn cung tiên sinh chứ.” Thời Tiểu Niệm lập tức nói, muốn làm người hòa giải cho vợ chồng họ.
Cô vừa dứt lời, ba người ba miệng đồng thanh nói: “Chỗ nào?”
Trong đó tiếng của Cung Âu âm trầm nhất