Thời Tiểu Niệm đeo cà vạt giúp anh: “Vậy anh muốn nói gì với họ, có thể nói được không?”
Thời Tiểu Niệm hiểu rõ: “Cho nên anh không đi tìm cha mẹ mình mà chờ bọn họ không còn kiên nhẫn được mà tìm anh sao?”
“Thông minh.” Cung Âu tán thưởng nhìn cô, lại nhéo nhéo mũi cô.
Anh muốn đợi đến khi cha mẹ thỏa hiệp mà thôi, cha mẹ lấy con trai của anh làm lợi thế, anh tự xem mình là một lợi thế, chuyện này chỉ cần ai ngoan độc hơn thì người đó thắng.
Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Em hiểu, sau này em sẽ không ở trước mặt anh nhắc tới Holy nữa.”
Chuyện lộn xộn này chỉ cần bọn họ không vội vàng xao động, cha mẹ Cung gia không còn cách nào khác sẽ phải thỏa hiệp.
Đến lúc đó sẽ có thể vui vẻ rồi.
“Nhắc tới cũng không sao.” Cung Âu nhìn cô, nhấn mạnh: “Bởi vì nó sẽ trở về.”
Thời Tiểu Niệm nhìn vào mắt anh, hoàn toàn tin tưởng gật đầu.
Cô tin tưởng.
Bên ngoài vẫn đang còn mưa, chiếc ô đen bung ta, Cung Âu đứng dưới ô đi ra xe, Thời Tiểu Niệm cầm một cái ô đứng ngoài cửa nhìn bóng dáng anh ngồi lên xe rời đi.
Cô lại ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.
Bắt đầu từ hôm nay mưa rơi không ngớt. Mưa to gió giật.
Sau buổi đính hôn đến giờ mưa đã bắt đầu rơi.
“Tịch tiểu thư, cô vẫn nhìn ra bên ngoài, là muốn ra ngoài sao? Vậy để tôi đi an bài.” Phong Đức đến bên cạnh cô.
“Tôi có thể ra ngoài sao?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn Phong Đức.
Phong Đức cười nhẹ: “Đương nhiên, dù Cung gia và gia tộc Lancaster muốn gây sự với cô cũng không đến mức ở trong phạm vi thế lực của thiếu gia làm gì cô.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đúng vậy, cô đã trở về bên cạnh Cung Âu.
Nơi khác không dám nói, ở thành phố S này Cung Âu muốn bảo vệ cô là chuyện dễ dàng.
“Trước kia tôi gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn đều không dám ra ngoài.” Thời Tiểu Niệm cười nói: “Tiểu Qùy cũng ngủ rồi, Hạ Vũ cũng sắp sinh, tôi đi trung tâm thương mại mua một số đồ cho cô ấy.”
“Được rồi, Tịch tiểu thư, tôi đi chuẩn bị một chút.” Phong Đức gật đầu.
Mưa vẫn rơi, đi cùng Phong Đức và một đám vệ sĩ, Thời Tiểu Niệm đi vào cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh, vừa đi vừa thảo luận với Phong Đức.”
“Phong quản gia, ông cảm thấy chiếc giường trẻ em này như thế nào?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Tay nghề không tệ, nhưng chạm trổ hơi kém.” Phong Đức cùng cô lựa chọn, có Phong Đức đi cùng cô nhanh chóng chọn được nhiều thứ, đi đến khu đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh cô cầm một núm cao su xem xét, miệng lải nhải nói chuyện không ngừng.
Phong Đức đứng bên cạnh nhìn gương mặt Thời Tiểu Niệm khoan khoái, ánh mắt ảm đạm: “Tịch tiểu thư nên để tâm thiếu gia một chút đi.”
Thời Tiểu Niệm im lặng, mím môi lại, bàn tay cầm núm cao su nắm chặt lại, trong lòng không hề có một chút vui vẻ.
Phong Đức quan sát, giọng nói ôn hòa: “Lão gia chú ý nhất chính là danh thanh, hiện tại mất mặt như vậy, chuyến này của thiếu gia nhất định sẽ bị phạt, thiếu gia cũng sẽ không ở trước mặt cha mẹ kháng cự chịu phạt.”
Bị thương là điều không thể tránh khoi.
Thời Tiểu Niệm không phải là người nói nhiều, hôm nay ra ngoài mua đồ vẫn nói không ngừng hiển nhiên là luống cuống, không ngừng nói để làm mình phân tâm.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu đứng trước gian hàng lớn, cúi đầu, ánh mặt tối lại, nhẹ giọng nói: “Tôi nhìn bộ dạng anh ấy như vậy liền biết không thể ngăn cản được anh ấy, tôi cũng thử thăm dò bảo anh ấy giảng hòa nhưng anh ấy không chịu.”
Anh đều gánh hết trách nhiệm lên người mình.
“Tổn thương là không thể nào tránh khỏi nhưng dù như thế nào thiếu gia cũng là người thừa kế duy nhất của Cung gia, huyết mạch tình thâm, lão gia dù có độc ác cũng không kiên trì được bao lâu.” Phong Đức khuyên cô.
Thời Tiểu Niệm đặt núm cao su về chỗ cũ: “Nhưng thứ này vốn là tôi nên chịu.”
Lúc trước cô dứt khoát rời khỏi Cung Âu liền không nghĩ để anh gánh vác giúp cô, kết quả tạo thành một vòng luẩn quẩn như vậy, chính anh tự mình gánh chịu tất cả, cô bị anh nhốt trong nhà ấm không chịu bất cứ một chút sóng gió gì.
“Tịch tiểu thư không cần tự trách. Ngược lại tôi cảm thấy tâm tình thiếu gia đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, đối với chúng ta luôn nở nụ cười.” Phong Đức cười nói, “Vì Tịch tiểu thư, thiếu gia vui vẻ chịu đựng.”
Anh vui vẻ chịu đừng nhưng miệng cô đắng vô cùng, giống như ăn phải hoàng liền.
Mũi Thời Tiểu Niệm chua xót: “Chuẩn bị đồ cho bảo bảo nhà Hạ Vũ không ít rồi, Phong quản gia, ông gọi điện về nhà hỏi xem thuốc trị thương còn đủ hay không, có hợp với máu của Cung Âu không, nếu không chúng ta nghĩ cách tìm đủ. Nhỡ may bị thương nặng vãn có thể liên lạc với bệnh viện tư nhân, để trống một phòng ở đó.”
Hiện tại đã như vậy cô đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Cung Âu bị thương trở về.
Anh lựa chọn gánh chịu thay cô cô cũng chỉ có thể làm được như vậy.
“Được, Tịch tiểu thư. Cô không cần lo lắng, thiếu gia không nhất định bị thương nặng.” Nói xong Phong Đức sang một bên gọi điện thoại.
Thời Tiểu Niệm đứng trước gian hàng bày đầy đồ có màu sắc sặc sỡ nhưng cô không chú ý bất cứ cái nào, đôi môi mím lại trắng bệch.
“Phong quản gia, bãi đậu xe bên kia phát sinh tranh chấp, chúng tôi là người ăn nói vụng về, ông đi xem đi.” Một vệ sĩ vội vàng đi tới bẩm báo với Phong Đức.
Phong Đức vừa liên hệ với bệnh viện xong nghe vậy nhìn Thời Tiểu Niệm một cái: “Được, tôi qua xem, các cậu ở đây bảo vệ tiểu thư, bảo đảm cô ấy được an toàn.”
‘Vâng, Phong quản gia.”
Vệ sĩ gật đầu.
“Tịch tiểu thư, tôi đi một chút sẽ trở lại.” Phong Đức gật đầu chào cô rồi xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngây ngốc đứng trước gian hàng, điện thoại cầm trong tay, đầu ngón tay lướt qua danh bạ dừng ở hai chữ Cung Âu nhưng mãi không ấn xuống.