Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh cũng không gọi điện thoại cho cô, khi nào thì mới trở về đây?
Thời Tiểu Niệm nắm chặt điện thoại di động trong tay, sau đó tiếp tục lựa chọn hàng hóa bỏ vào xe đẩy.
“Không hay, không hay rồi, Tịch tiểu thư!”
Tài xế lái xe từ bên ngoài chạy vào, anh mặc trên người một bộ đồ tây màu đen, khuôn mặt tràn đầy vẽ hoảng sợ và lo lắng chạy về phía Thời Tiểu Niệm: “Tịch tiểu thư, Phong quản gia bị người ta đánh ở bãi đỗ xe!”
“Bịch.”
Gói hàng trong tay Thời Tiểu Niệm nhất thời rơi xuống trên mặt đất, cô ngơ ngác nhìn về phía tài xế lái xe, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài, đám vệ sĩ lập tức mở đường cho cô, chia làm hai nhóm đi phía trước và phía sau không cho bất cứ thứ gì tiếp cận cô.
Nhóm người hướng bãi đỗ xe đi đến, cả bãi đổ xe rộng lớn nhất thời lạnh lẽo, yên lặng không phát ra chút âm thanh nào cả, bầu không khí vô cùng kì lạ.
“Tịch tiểu thư, hãy cẩn thận.”
Vệ sĩ đi lên phía trước quan sát xung quanh, cả bãi đổ xe tối tăm không có chút ánh sáng, bỗng nhiên một ánh đèn sáng choang chiếu vào bọn bọ, đám vệ sĩ lập tức đem Thời Tiểu Niệm bảo vệ ở giữa.
Chiếc xe có vẻ không có ý định dừng lại mà trực tiếp chạy thẳng về phía trước.
“A……..”
Một tiếng kêu đau truyền đến.
Thời Tiểu Niệm và đám vệ sĩ lập tức chạy về phía trước, thấy Phong Đức ngã vào giữa vũng máu, miệng dính đầy vết máu, một tay ôm ngực mình, trên quần áo có dấu vết của dao cắt qua, máu từ đó đang chảy ra ngày một nhiều, chiếc đồng hồ bỏ túi của ông rơi sang bên cạnh vỡ ra làm hai.
“Phong quản gia!”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trợn to mắt, đi về phía Phong Đức, không dám chuyển động người ông ấy, la lớn: “Trong các người ở đây, có ai biết chút ít về y học hay không? Mau nhìn xem có thể di chuyển Phong quản gia được không? Chúng ta lập tức đưa ông ấy đi bệnh viện!”
“Tịch tiểu thư, nơi này người có kiến thức y học tốt nhất chính là Phong quản gia.”
Vệ sĩ nói.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn Phong Đức, Phong Đức té trên mặt đất, đau đến nổi hai hàng lông mày nhíu lại, bên miệng phun ra một ngụm máu tươi, yếu ớt nói: “Thời Tiểu Niệm, không có việc gì, tôi bị gãy xương, các người chỉ cần cố định rồi đưa tôi đến bệnh viện là được rồi. Không cần lo lắng.”
Đến giờ phút này, giọng nói Phong Đức vẫn còn rõ ràng.
“Được, tôi lập tức đưa ông đi bệnh viện.”
Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, cầm lấy khăn tay giúp ông ấy lau máu trên mặt: “Cố gắng một chút, nơi này cách bệnh viện không xa, sẽ không có chuyện gì đâu, ông nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Cô trước đây chưa từng nhìn thấy Phong Đức ở cái bộ dạng này, ông ấy nằm đó hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, ánh mắt rời rạc.
“Thật may mắn, người bị thương không phải Tịch tiểu thư, vậy là tốt rồi.” Phong Đức nói, giọng nói vô cùng suy yếu.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn ông ta: “Ý ông là, việc này do Cung gia làm?”
Vệ sĩ đang ở bên cạnh giúp Phong Đức cố định hai chân, Phong Đức nằm đó nhìn cô, cười khổ một tiếng, khó nhọc lên tiếng: “Tôi là người của Cung gia lại đi giúp thiếu gia làm chuyện như vậy, chính là đáng bị trách phạt, cũng không có gì lạ.”
Đám vệ sĩ đem Phong Đức cẩn thận khiêng lên xe.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng nhìn vết máu loang lổ trên mặt đất, sóng lưng từng đợt phát lạnh.
Bởi vì giúp cô và Cung Âu đính hôn, bọn họ đã đem Phong Đức đánh thành như vậy?
Sao có thể như vậy được?
Cô biết rồi phong ba bão táp sẽ đến, nhưng cô lại không ngờ rằng sẽ bắt đầu từ Phong quản gia.
Có lẽ đến một ngày nào đó Cung lão gia cũng sẽ nhượng bộ Cung Âu, nhưng lúc này đây ông ta đang muốn trút lửa giận, kế tiếp còn có thể có bao nhiêu người lại bị thương, cô không dám tưởng tượng.
“Cậu lại đây.” Thời Tiểu Niệm gọi một tên vệ sĩ đến, sắc mặt cô tái nhợt nhìn về phía anh: “Mau cho người đi bảo vệ vợ chồng Hạ Vũ, nhanh lên! Nhất định phải nhanh!”
Cô chưa từng nghĩ đến Phong Đức sẽ bị đánh như vậy.
“Dạ, Tịch tiểu thư, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn vết máu trên mặt đất, đôi chân liên tục lui về phía sau, cô cúi người nhặt lên chiếc đồng hồ, nó vở thành hai mảnh mặt trên dính đầy vết máu.
Hậu quả đó đáng ra nên để cô gánh chịu mới phải, sau khi lễ đính hôn diễn ra, không chỉ là Cung Âu mà ngay cả những người xung quanh đều thay cô nhận lấy.
Thời Tiểu Niệm đứng đó cầm chặt chiếc đồng hồ trong tay, cả người trở nên run rẫy.
Phong Đức bị thương rất nặng, gãy cả xương chân và xương sườn gãy, trên người tổng cộng may hơn 20 mũi, làm cho người ta nghe được liền run cả người.
Tại bệnh viện, Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh nhìn Phong Đức, Phong Đức sau khi được chích thuốc gây mê liền mơ màng ngủ.
“Tịch tiểu thư, hay là chúng ta về trước đi?”
Hai tên vệ sĩ đến nói.
“Tôi muốn ở lại chăm sóc Phong quản gia.” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Hai người bạn của tôi họ có bị làm sao không?”
“Đã cho người đi bảo vệ bọn họ, vợ chồng họ tạm thời không có chuyện gì.” Vệ sĩ nói.
“Vậy là tốt rồi, mọi người cũng vậy, về sau đừng đi một mình, phải đi cùng cả nhóm, biết không?” Thời Tiểu Niệm dặn dò.
“Cám ơn Tịch tiểu thư quan tâm, chúng tôi biết rồi.”
Bọn vệ sĩ cảm kích nhìn về phía cô gật gật đầu.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, bàn tay nắm chặt vào nhau, hơi thở nặng nề.
Cung Âu, sao anh còn chưa trở về?
Cô muốn nhìn thấy anh.
Cô muốn nhìn thấy anh ngay lập tức.