Giống như nghe được tiếng lòng của cô, một âm thanh truyền đến: “Tịch tiểu thư, Cung tiên sinh tới rồi.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức đứng lên, liều lĩnh chạy ra ngoài hành lang, Cung Âu đang từng bước một đi đến bên này, thân ảnh cao to, phong thái tao nhã, con người đen láy nhìn về phía cô.
“Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm kêu to một tiếng, hướng lòng ngực anh chạy đến.
Cung Âu bị cô mạnh mẽ ôm lấy đứng không vững, lui vài bước về phía sau, Thời Tiểu Niệm trong lòng hoảng hốt, ngây người nhìn về phía anh, không dám tiến về phía trước, lùi lại vài bước: “Anh. . . . . . Bị thương.”
Bên ngoài thời tiết âm u, mưa rơi liên miên không dứt, trên hành lang ánh sáng càng kém.
Cung Âu đứng đó ổn định tinh thần, hai tay chỉnh sửa cà- vạt, tiếng nói trầm thấp: “Không thể nào, anh sao có thể bị thương dễ dàng như vậy.”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm xoay người bỏ chạy.
“Anh chạy cái gì vậy hả?”
Cung Âu hơi hốt hoảng chạy theo Thời Tiểu Niệm đến trước cửa phòng bệnh.
Đèn trong phòng bật lên, một mảnh sáng ngời.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn lại trên người Cung Âu, nửa bên mặt anh còn in dấu tay, quần áo trước ngực có chút hỗn loạn, tay cô đặt lên trước ngực anh, Cung Âu nhíu mày bắt lấy tay Thời Tiểu Niệm ra vẻ không có việc gì nói: “Ông ta luôn thích đánh người, anh đã thành thói quen, chỉ là bị tát hai cái, ngực bị đánh một chút, việc nhỏ thôi.”
Thời Tiểu Niệm rút khỏi tay Cung Âu, dùng sức cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, phía trên ngực anh in lên một cái dấu, giống như bị những cuốn sách mạnh mẽ đánh lên.
Ngón tay mảnh khảnh của cô run rẩy không ngừng.
Đây là lí do vì sao cô không chịu ở bên cạnh Cung Âu, bởi vì cô biết, một khi bọn họ trở về bên nhau anh sẽ thay cô gánh chịu mọi thứ.
Cô biết, nhưng bản thân lại bất lực.
“Đi kiểm tra.”
Giọng nói Thời Tiểu Niệm run run, tay cô còn đặt trên ngực anh.
“Anh không sao, có gì phải kiểm tra chứ.” Cung Âu khinh thường nói, hai tay gài lại nút áo.
“Đi kiểm tra! Phải đi ngay lập tức!”
Thời Tiểu Niệm kêu kên khàn cả giọng, trừng mắt nhìn anh đôi mắt cô đỏ ửng.
Một tiếng kêu này khiến những vệ sĩ canh cửa chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, bọn họ chưa từng gặp Thời Tiểu Niệm phát hỏa lần nào, một người phụ nữ dịu dàng, yếu đuối như cô giọng nói lại có lúc bùng nổ như vậy.
Cung Âu đứng trước mặt cô, động tác đột ngột dừng lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, có hơi bất ngờ, sau một lúc lâu, anh lên tiếng: “Kiểm tra thì kiểm tra, em kêu lớn như vậy làm gì.”
“...”
Trong mắt đám vệ sĩ tràn đầy vẻ kinh ngạc, Cung tiên sinh bị người khác gào thét lại có thể không tức giận?
Thời Tiểu Niệm đứng đó, cảm thấy vô cùng đau đầu, ánh mắt lộ vẻ khó chịu: “Anh mau đi kiểm tra đi, nhanh lên!”
“Ừm, biết rồi.”
Cung Âu ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi xỗm trên mặt đất, hai tay ôm chặt chính mình, cúi đầu dựa trên đôi chân, thân thể sợ hãi run rẩy.
Điều cô sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.
. . . . . .
Vết thương của Cung Âu nhẹ hơn so với Phong Đức rất nhiều, chỉ cần chú ý không vận động mạnh là được, không giống như Phong Đức, hoàn toàn bị thương đến nằm một chổ không thể động đậy.
Trên xe trở về, Thời Tiểu Niệm nhìn chiếc đồng hồ dính máu trong tay, cả người bị Cung Âu ôm vào trong ngực, Cung Âu trừng mắt nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, mạnh mẽ lên tiếng: “Em hối hận rồi sao? Có phải hay không nghĩ bản thân làm sai?”
“Sao anh lại biết em suy nghĩ cái gì?”
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm đồng hồ trong tay nói.
“Nhìn em như vậy sẽ biết, trên mặt em có viết, mình không nên làm cho Cung Âu bị thương, không nên làm cho Phong Đức bị thương, đều là mình sai, tất cả đều là lỗi lầm của mình.” Cung Âu lạnh lùng thốt.
“Em không biết có sai hay không, nhưng không thể phủ nhận, là bởi vì em nên hai người mới có thể bị thương.”
Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, tay dùng sức nắm chặt đồng hồ.
“Tạm thời mà thôi, chờ ông ta hết giận, ông ta sẽ chịu nhượng bộ, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Cung Âu lạnh lùng nói.
“Nhưng tạm thời phải mất bao lâu đây?” Giọng điệu Thời Tiểu Niệm mơ màng: “Nếu đổi lại việc chúng ta ở bên nhau là mạng của Phong quản gia, có phải chúng ta đã mất quá nhiều hay không?”
“Anh mặc kệ! Anh chỉ cần em!”
Cung Âu như đinh đóng cột nói, bất kể là hậu quả gì cũng muốn ở bên cạnh cô.
“Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, chúng ta tới rồi.”
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng ngực Cung Âu đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài trời mưa lất phất.
Đám vệ sĩ xuống xe đầu tiên, mở dù ra!
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu xuống xe, bước vào tiệm đồng hồ, trời đang mưa, bên ngoài cực kỳ thanh tĩnh, nghe thoang thoảng một mùi thơm của một loại trà.
“Làm phiền xem một chút, có thể sửa được hay không?”
Thời Tiểu Niệm đưa đồng hồ bỏ túi trong tay cho ông chủ tiệm.
Phong cách cổ xưa, ông chủ là một người đàn ông khá lớn tuổi, cầm đồng hồ lên xem xét, một bên nghiên cứu cái đồng hồ một bên quan sát bọn họ, đến khi nhận ra không kiềm được kinh hãi, ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Sửa thì có thể sửa, nhưng giá các loại đồ cổ như vậy khá mắc, chi bằng mua một cái mới rẻ hơn.”
“Hay là sửa đi.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, cô thấy Phong Đức luôn luôn mang đồng hồ bỏ túi này trên người, nhất định rất thích, mua mới cũng chưa chắc vừa ý ông ấy.