Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Được rồi, mời hai vị ngồi đợi một lát, tôi thấy mặt sau các chi tiết không còn được đầy đủ, tôi sẽ lập tức đi sửa cho Cung tiên sinh.” Ông chủ ân cần nói với Cung Âu.
“Nhanh lên.”
Cung Âu lạnh lùng lên tiếng, ôm Thời Tiểu Niệm đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, tất cả đồ nội thất ở đây đều theo phong cách cổ xưa.
Có nhân viên mặc sườn xám tiến đến đem cho cô hai chén trà, Thời Tiểu Niệm bưng lên chén trà làm bằng tử sa, đầu ngón tay vuốt ve bên ngoài cái chén: “Phong quản gia nhất định rất thích chén trà này, em thấy ông ấy ngày thường hay hí hoáy với những thứ này.”
“Ông ta còn chưa có chết đâu, không cần phải tưởng nhớ đến ông ta làm gì.” Cung Âu liếc mắt một cái, không vừa lòng nói: “Anh cũng còn chưa chết, không cần ở trước mặt anh suy nghĩ đến người đàn ông khác.”
“Cung Âu. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đừng ở trước mặt cô nói cái gì mà sống sống chết chết cô chịu không nổi.
“Không nói nữa, đừng nói nữa.”
Cung Âu mím môi, tao nhã ngồi đó, cách cái bàn nhỏ cầm lấy tay Thời Tiểu Niệm, đem tay cô say mê ngắm nhìn, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Bác sĩ nói ông ta không có việc gì.”
Thời Tiểu Niệm nâng mắt nhìn về phía Cung Âu, hiểu được anh là đang an ủi chính cô, liền gật gật đầu: “Ừm.”
Cô biết Phong Đức không có ảnh hưởng đến tính mạng, chính là nhìn ông ấy tuổi cao như vậy còn phải gánh chịu chuyện đó, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng giày cao gót nện trên những tấm ván lót sàn truyền đến, Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn sang cửa đối diện, chợt thấy một giọng nói quen thuộc ở bên kia vang lên: “Vậy làm phiền ông chủ, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi thành phố S, cha tôi rất thích chiếc đồng hồ này, ông nhất định phải giúp tôi chuyển đến.”
Mona.
Mona của gia tộc Lancaster.
Bên ngoài tiếng mưa rơi liên tục, Mona cùng ông chủ đi xuống cầu thang, trên người mặc một chiếc áo khoát mỏng màu đỏ, tôn lên dáng người đặc biệt mảnh mai, lả lướt, mái tóc xoăn màu vàng xõa ở trên vai, trông vô cùng quyến rũ.
Khi đi đến đại sảnh gặp được Cung Âu và Thời Tiểu Niệm ngồi đó, nụ cười trên khuôn mặt Mona lập tức cứng đờ.
Thời Tiểu Niệm yên lặng ngồi đó, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu bên cạnh, sắc mặt anh lạnh như băng, đôi mắt đen khinh thường nhìn Mona liếc mắt một cái, sau đó liền không thèm đếm xỉa đến nữa, ngón tay thon dài bưng lên chén trà, uống một ngụm lạnh lùng thốt: “Thật khó uống.”
Mona đứng đó, nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm khó coi.
Cô giẫm lên giày cao gót từng bước đi đến chỗ bọn họ, một đôi mắt màu lam nhìn về phía Cung Âu: “Cung tiên sinh nói như thế nào cũng là một nhân vật nổi tiếng, lúc nói chuyện có cần phải bóng gió như vậy không? Ai có lỗi với anh, Cung tiên sinh hẳn là biết rõ hơn ai hết.”
Cung tiên sinh.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, xem ra việc từ hôn trước mặt mọi người đã làm cho Mona đối với Cung Âu hoàn toàn mất hết hy vọng.
“Ai mắng cô?” Cung Âu lười biếng đáp, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mona: “Hơn nữa, tôi muốn mắng người cũng cần phải nói bóng nói gió sao?”
Bàn tay cầm túi xách của Mona càng thêm siết chặt, hai mắt nhìn thẳng vào bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Thời Tiểu Niệm: “Chúc mừng cô nha, được như mong muốn rồi, trở thành nhân tình cảm giác như thế nào?”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đang muốn mở miệng, Cung Âu đã lạnh lùng lên tiếng: “Chẳng liên quan gì đến cô ấy. Biết đều thì ngay lập tức rời đi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo với cô.”
“Anh còn có thể không khách sáo với tôi đến mức nào nữa đây?” Mona đùa cợt cười lạnh một tiếng: “Tôi đã trở thành chuyện cười của cả giới quý tộc, toàn bộ thế giới hiện tại không biết có bao nhiêu người lấy tôi ra làm đề tài tán gẫu của bọn họ.”
“Vậy phải chúc mừng cô rồi, cô thật may mắn.”
Cung Âu lạnh nhạt nói, khiến Mona tức giận đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên không nói lời nào.
Mona càng thêm dùng sức nắm chặt túi xách trong tay, đôi mắt màu lam xinh đẹp cố kiềm nén sự tức giận: “Đủ rồi, Cung Âu, anh thật sự điên rồi, Mona tôi yêu anh là do mắt tôi bị mù.”
Trong đại sảnh cổ kính, ông chủ đang đứng ở quầy sửa chữa đồng hồ, thỉnh thoảng liếc mắt về bên này một cái, dựng thẳng lổ tai nghe ngóng một chút.
Sau khi hôn lễ có sức ảnh hưởng toàn cầu diễn ra, ba người bọn họ lại tình cờ gặp nhau ở tiệm sửa đồng hồ của ông ta, này nếu chụp được vài tấm ảnh nhất định sẽ trở thành tin tức hot.
Nghe vậy, Cung Âu nhếch môi, tươi cười lạnh lẽo: “Vậy mời cô ra ngoài, chú ý đừng đụng vào tường.”
Nhìn bộ dáng lạnh lùng không có nhân tính của anh, Mona nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ửng, cô kiêu ngạo đứng đó, đem nước mắt bức trở về bên trong: “Cung Âu, tôi tự hỏi tại sao một lời xin lỗi anh cũng không nói ra. Hóa ra anh thật sự một chút áy náy cũng không có sao?”
“Cô còn có thể xuất hiện chính là lời xin lỗi của tôi!” Cung Âu lãnh đạm nói, một tay lôi kéo tay Thời Tiểu Niệm, không hề thương tiếc, một chữ một chữ nói ra: “Cô thích tôi thì cứ âm thầm thích ở Anh quốc là được rồi, trăm phương ngàn kế chạy đến trước mặt tôi làm gì? Những chuyện này tất cả đều là tự cô chuốc lấy, dựa vào đâu muốn tôi thấy có lỗi với cô?”
“. . . . . .”
Sau khi hôn lễ diễn ra, đây là lần thứ hai Mona bị Cung Âu nhục nhã đến thương tích đầy mình.