Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 840: Chương 840: Chương 439: Thì ra tất cả đều là anh làm 2




Cô vì tình yêu trả giá nhiều như vậy, một người cho dù lòng dạ sắt đá, nếu không yêu cũng sẽ cảm động, vậy tại sao Cung Âu lại như thế? Cô không biết cuối cùng mình đã yêu phải loại người gì.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mona, Mona trước sau đều mang một bộ dáng kiên cường kiêu ngạo, có lẽ sau khi quay đầu cô ấy sẽ liền rơi nước mắt.

Cùng là phụ nữ, Thời Tiểu Niệm cũng hiểu được Cung Âu có hơi quá đáng khi hạ nhục Mona như vậy, nhưng tưởng tượng đến chuyện Mona muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô lại không thể nói được gì cứ để mặc Cung Âu nhục nhã Mona.

“Tự tôi chuốc lấy? Haha, đúng, là tự tôi chuốc lấy.”

Mona tự chế nhạo bản thân mình cười hai tiếng, sau đó lui hai bước, xoay người rời đi, tầm mắt xẹt qua gương mặt Cung Âu, bỗng nhiên phát hiện trên mặt anh có mấy dấu tay mờ nhạt.

Cô không khỏi nói: “Xem ra, không cần gia tộc Lancaster ra tay, ngay cả cửa ải của cha mẹ anh cũng qua không nổi.”

“Cút!”

Ánh măt Cung Âu lạnh thấu xương, âm lãnh nhìn chằm chằm Mona.

“Xem ra cuộc sống sau khi đính hôn cũng không được tốt cho lắm.” Mona lạnh lùng nói, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt Thời Tiểu Niệm: “Hiện tại đã như vậy, không biết sau khi tôi ra tay các người có còn chịu nỗi không? Cô nói, nếu Cung gia biết chuyện của Tịch Ngọc thì sẽ như thế nào nhỉ? A, từ từ rồi cùng sẽ đến thôi, tôi đang đợi ngày đó đây.”

Nói xong, Mona cầm túi xách đi ra khỏi tiệm sửa đồng hồ.

Thời Tiểu Niệm ngồi đó thân thể cứng đờ, bàn tay dần dần trở nên lạnh lẽo.

Tại sao cô ta lại nói như vậy?

Không phải Cung gia đã biết rồi sao?

Không phải Mona đã vạch trần sự thật đưa cô vào chổ chết sao?

Tại sao cô ta còn nói như vậy? Chẳng lẽ nói Cung gia vẫn còn chưa biết? Nếu như vậy, thì tại sao phải trăm phương nghìn kế muốn giết chết cô, còn gây ra tai nạn như vậy nữa?

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, nghĩ như thế nào cũng không ra, bỗng nhiên bàn tay bị Cung Âu nắm chặt, cô quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Cung Âu.

Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên liền đã hiểu.

“Là anh?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, không thể tin.

“Là anh.”

Cung Âu trực tiếp thừa nhận, đôi mắt đen sau thẳm nhìn chằm chằm cô.

“. . . . . .”

Thời Tiểu Niệm nhất thời cả người lạnh như băng, tìm không thấy một tia ấm áp.

Là anh.

Sao có thể là anh, anh điên rồi sao?

. . . . . .

Trở lại Thiên Chi Cảng, Thời Tiểu Niệm tắm rửa xong, sau đó đi vào phòng bếp, đem mọi người đuổi ra ngoài, một mình ở lại nhà bếp bận rộn.

Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.

Cung Âu đi vào.

Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trên mặt đất kiểm đồ ăn, không để ý tới anh.

Cung Âu ngồi xổm xuống bên cạnh cô, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô: “Tức giận sao?”

“. . . . . .”

Thời Tiểu Niệm không để ý tới anh, đương nhiên không để vào tai lời của anh, tiếp tục kiểm đồ ăn, đứng lên đi rửa đồ ăn.

Cung Âu lập tức đứng lên theo, theo sát bên cạnh cô, đôi mắt nhìn chằm chằm quan sát sắc mặt Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm mặt không đổi sắc chú tâm làm việc của mình, không để ý tới anh, cô bắt đầu nấu ăn.

Thời Tiểu Niệm xào một ít cải, cô chuẩn bị lấy ít muối cho vào, Cung Âu đứng ở một bên, ngón tay thon dài nhanh chóng bưng ra một rỗ gia vị, múc một ít gia vị màu trắng ném vào đồ ăn: “Em muốn bỏ muối vào có phải hay không?”

Đây là đường.

Thời Tiểu Niệm hờ hững nhìn chảo cải trước mặt, trên mặt không có một chút biểu cảm gì, động tác Cung Âu mang theo vài phần lấy lòng: “Không đủ có phải không? Anh giúp em cho thêm hai muỗng.”

Nói xong, Cung Âu lại cho vào chảo cải xào hai muỗng đường trắng.

“. . . . . .”

Thời Tiểu Niệm cũng không ngăn lại anh, trực tiếp đưa tay tiếp tục xào cải.

Đem chuyện Tịch Ngọc nói cho Cung gia lại có thể là Cung Âu, điểm này, cô cũng không thể ngờ tới.

Bây giờ nghĩ kĩ lại, sau khi bọn họ hoàn toàn chia tay, Cung Âu cũng đã làm không ít chuyện.

Ngoài mặt anh và cô chia tay, tích cực chuẩn bị hôn lễ cùng Mona, thật ra tất cả đều là giả, anh âm thầm sai tất cả các vệ sĩ đi chuẩn bị thật chu toàn chuyện ở vịnh Bắc Bộ, làm cho chuyện ở thành phố S hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh, Cung Âu giữ mối quan hệ tốt đẹp với Mona, khiến cho Mona tự đắm chiềm trong tình yêu của chính mình, yên tâm giao cho anh xử trí toàn bộ chuyện hôn lễ.

Nếu chỉ như vậy, anh còn chưa yên tâm.

Anh còn âm thầm đem Tịch Ngọc truyền đến tai Cung gia, khiến cho bọn họ đi đối phó với cô, như vậy họ sẽ không còn thời gian để nghĩ đến chuyện hôn lễ sẽ diễn ra như thể nào....

Chỉ vì một ngày diễn ra lễ đính hôn.

Chỉ vì một ngày này, lại khiến Cung Âu mất cả một tháng để mưu tính nhiều chuyện như vậy.

Hiện tại ngẫm lại, mỗi một bước anh đều đã suy nghĩ chu toàn, chuyện này khiến cho Thời Tiểu Niệm kinh hãi đến cực điểm

“Nếu anh đã dám làm như vậy, thì cũng đã xác định, ở thành phố S này sẽ không có ai động đến em được.” Cung Âu đứng bên cạnh nói, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên thắt lưng cô, từ từ đi dọc lên theo sóng lưng Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm nghe vậy, cầm lấy chén đĩa chuẩn bị bày đồ ăn ra, ngón tay sơ ý đụng vào nồi bên cạnh khiến cô kêu lên: “A——”

“Em cẩn thận một chút!”

Cung Âu cả kinh, lập tức nắm lấy tay cô đưa lên miệng ngậm lấy, đầu lưỡi ấm nóng lướt qua ngón tay cô, vừa tê vừa ngứa.

Cảm giác len lõi đến mỗi dây thần kinh cô, Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ run lên, từ ngón tay lan truyền đến toàn thân, cô vội vàng rút tay về.

Cung Âu bắt lấy tay cô đưa đến trước vòi nước, dòng nước lạnh từ từ chảy qua, con ngươi đen láy căng thẳng nhìn chằm chằm tay cô: “Thế nào, có còn đau hay không?”

Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng của anh, nhịn không được đành lên tiếng: “Tại sao anh phải làm như vậy?”

Tại sao lại là chính anh đem chuyện của Tịch Ngọc vạch trần?

Cô không thể ngờ được việc này sẽ xảy ra, ai cũng có thể, nhưng Cung Âu lại không có khả năng.!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.