Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu đứng bên cạnh cô, giống như không có nghe cô hỏi, tiếp tục đưa tay cô đặt dưới vòi nước lạnh giội rửa, âm thanh trầm thấp đến tao nhã: “Bỏng rồi! có phải rất đau hay không ?.”
Anh đang trốn tránh vấn đề của cô.
Có thể khi anh lên kế hoạch huỷ hôn đã dự tính việc Mona sẽ rời khỏi nơi này, dĩ nhiên cả đời cô cũng sẽ không biết tất cả chuyện này là do một tay anh bày ra .
Anh giống như người tạo ra mây mù, đem từng tầng từng tầng sương mù vây đến, bao vây tất cả mọi người ở bên trong, tầm mắt mỗi người đều bị màn sương mù trắng bạc này bao phủ, không nhìn thấy màn mây mù này, anh ở ngoài được như ý, cười sung sướng.
“Tại sao phải làm như vậy?” Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ mặt anh hỏi, âm thanh tái nhợt: “Anh tôn trọng anh của mình nhất, anh đã từng vì chuyện này mà chia tay với em, tại sao anh lại xé vết sẹo này ra ? Vì cái gì ?”
Cô không hiểu.
Cung Âu nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, lòng bàn tay vò đầu ngón tay của cô.
“Trả lời em, Cung Âu, anh tại sao phải làm như thế ? Anh rõ ràng không muốn để cho nhiều người biết bí mật của anh mình, đó là vết sẹo anh để ý nhất, tại sao anh lại chủ động xé ra ?”
Thời Tiểu Niệm hiểu rõ cung Âu, đến bây giờ, cô vẫn khó có thể tin Cung Âu sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Bởi vì anh không thể mất đi em.”
Cung Âu đột nhiên ấn vòi nước xuống, quay mặt sang, cặp mắt đen kịt, hai con mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đáy mắt của cô: “Em cảm thấy khó mà tin nổi sao ? Anh cũng vậy.”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà đứng ở nơi đó.
Cung Âu ấn hai tay trên vai cô, trên khuôn mặt anh tuấn có chút kiêu căng, cố chấp: “Anh từng để ý trách nhiệm gia tộc, sau đó anh không thèm để ý nữa, anh từng để ý thân phận chúng ta quá cách xa, sau đó anh cũng không để ý nữa. Chuyện của anh trai, anh cũng từng quá để ý, nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là anh hoàn toàn mất đi em, không có Thời Tiểu Niệm em, anh đột nhiên phát hiện Cung Âu anh chẳng là cái gì”
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn anh.
Không có Thời Tiểu Niệm em, anh đột nhiên phát hiện Cung Âu anh chẳng là cái gì.
“Tại sao anh không thể xé vết sẹo này ra. Dù sao sớm muộn cũng sẽ bị người khác xé ra, anh xé ra, chí ít anh có thể sớm chuẩn bị sẵn sàng, chí ít anh không cần lo lắng ai ở sau lưng anh bắn lén.” Cung Âu cầm chặt hai vai cô, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một.
Không cần lo lắng ai bắn lén.
Bởi vì, chính anh khai súng, chính anh mở đầu cuộc chiến giữa cha con bọn họ.
Anh đây là liều lĩnh tìm chỗ sống trong cõi chết.
“Anh cho người trông chừng em, trông chừng người nhà của em, sẽ không để cho bọn họ bị tổn thương.” Cung Âu nói, anh biết cô lo lắng điều này.
“Vậy lỡ như bị tổn thương ?” Thời Tiểu Niệm hỏi, lúng túng nói: “Em không để ý, nhưng mẹ em không như em đâu”
Cô biết chân tướng không thể che giấu một đời một kiếp.
Nhưng chân tướng này là treo trên đầu người nhà họ Tịch các cô, một cây đao, cô không nghĩ tới Cung Âu sẽ là người hạ cây đao này xuống.
“Anh đền mạng.”
Cung Âu hời hợt nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm nói không ra lời, khẽ rung mình.
“Thời Tiểu Niệm, buổi lễ đính hôn là quân cờ cuối cùng của anh, anh nhất định phải để nó kết thúc hoàn mỹ, anh trai anh không thể ngăn cản, mạng của anh cũng không thể ngăn cản, cha mẹ em hay cho dù là em cũng không thể ngăn cản, bởi vì anh muốn nếu như lễ đính hôn là trận chung kết, em cũng nhất định phải ở bên cạnh anh” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ nói ra, ánh mắt không khỏi u buồn.
Giống như một bài thuyết minh.
Sâu thẳm, lâu dài.
Thanh âm kia từng điểm từng điểm như cây búa gõ vào trong thân thể của cô, rung động toàn bộ xương cốt trên người cô.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, lông mi khẽ động, môi trở nên trắng bệch.
“Em cảm thấy anh là vì tư lợi đúng không ?” Cung Âu hỏi, nắm chặt bả vai cô: “Không liên quan, em có thể nói ra đi.”
Anh có thể chịu đựng.
“Cung Âu, em hiện tại mới phát hiện, điều đáng sợ nhất không phải là sự thông minh của anh mà là sự điên cuồng của anh.”
Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói.
Anh lật ngược một cái bẫy chết để trở mình, anh dám đem tất cả mọi người trở thành quân cờ, anh dám xé vết thương của mình ra, để máu tươi tuỳ ý chảy ròng.
Mà hết thảy mọi chuyện đều là bởi vì cô không muốn hợp lại, cô chạm vào vảy ngược của anh.
Thân thể của cô càng ngày càng lạnh, hô hấp khẽ run.
Một mùi khét bay tới.
Cung Âu quay đầu, ánh mắt căng thẳng như gặp đại kình địch: “Không xong rồi, cải xanh cháy rồi.”
Nói xong, Cung Âu buông Thời Tiểu Niệm ra, hướng nồi xông tới, tay chân có chút luống cuống, tắt bếp, múc cải xanh lên.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, thân thể khẽ run, sắc mặt cô trắng bệch, hai con mắt ngơ ngác mà nhìn về phía Cung Âu.
Cô ý thức được một chuyện.
Bệnh của Cung Âu nặng hơn.
Anh mắc chứng chướng ngại nhân cách cố chấp, nhưng anh trước đây vẫn có sự kiêng dè, lưu ý, trong lòng anh vẫn luôn coi trọng sự nghiệp bản đồ, kiêng dè gia tộc Cung gia, luôn tự tin vào bản thân, tôn kính anh trai, có một trận không kịp nhìn mưa sao băng rơi.
Nhưng bây giờ những thứ này đã mất, anh hiện tại chỉ để ý cô.