Hiện tại, mục tiêu của Cung Âu cũng chỉ có cô, còn lại tất cả anh đều không để ý, đã nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ đến mức độ này.
Ý thức được điều này, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bệnh nặng, sẽ như thế nào đây ?
Cung Âu đem rau trong nồi múc ra, bưng ra một khay nguyên liệu đặt trên bàn ăn, chuyển mắt nhìn về phía cô: “Tiếp tục nấu ăn, Thời Tiểu Niệm.”
Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tà khí của anh, tim nhất thời đập sai một nhịp.
Một lát sau, môi cô giật giật: “Cung Âu, hôm nay tâm tình em không tốt lắm, em không muốn làm thức ăn, để đầu bếp làm đi.”
Lời này của cô là một loại thăm dò.
“Em vẫn là tức giận, đúng không ?” Lông mày Cung Âu nhíu chặt.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Không có, Cung Âu, hôm nay em bị giật mình, không thể miễn cho em tiếp tục nấu ăn sao ?”
Thanh âm của cô rất mềm, rất nhu hoà, tựa như trong miệng ngậm kẹo đường.
Cung Âu nghe, tâm đều tan ra, còn nói được cô cái gì, lập tức gật đầu: “Vậy em chờ đầu bếp nấu cơm cho em.”
Nói xong, Cung Âu liền đi về phía kệ bếp, cầm lấy một bát cơm trắng, sau đó đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, cầm đũa liền gắp cải xanh bỏ vào trong miệng.
“Cung Âu”
Trên mặt Thời Tiểu Niệm có thể dùng từ “kinh hoảng thất sắc” để hình dung, thanh âm vỡ nát.
“Làm sao ?”
Cung Âu quay đầu nhìn cô một chút, đem cải xanh bỏ vào trong miệng, lặp lại một hồi, không có nửa điểm không thích, còn tinh tế thưởng thức, không nóng lòng nuốt xuống hoặc nhổ ra.
Trên mặt Thời Tiểu Niệm không hề có một chút màu máu, nuốt khô một hồi mới lên tiếng: “Anh không phải nói thức ăn cháy rồi sao ? Anh không cảm thấy mùi vị không tốt sao ?”
Thức ăn này không có muối.
Chỉ thả vài thìa đường.
“Không có, em nấu thức ăn chưa từng có mùi vị không tốt, người khác làm cháy mới phải bỏ đi.” Cung Âu nhìn cô thật sâu, sau đó liền ăn cơm trắng cùng cải xanh ăn, ăn say sưa ngon lành , không cảm thấy thức ăn này có chỗ nào không tốt, giống như mất đi vị giác vậy.
Thời Tiểu Niệm cứ đứng ở nơi đó nhìn anh ăn cơm như vậy.
Từ khi bị anh bức bách lựa chọn đính hôn, cô liền mơ hồ cảm thấy anh có chút thay đổi, nhưng cô không nghĩ tới là bệnh tình của anh trở nên nghiêm trọng hơn.
Là do cô sao ?
Bước chân Thời Tiểu Niệm cứng đờ, đi về phía Cung Âu, cầm lấy đĩa cải xanh liền ném vào thùng rác.
“Ầm.”
Không có ném ổn.
Cái đĩa vỡ vụn trên đất.
“Em làm gì”
Cung Âu đột nhiên đứng lên, giận tím mặt, trừng mắt nhìn đĩa cải xanh: “Anh biết em không cao hứng, cũng không cần hả giận lên đồ ăn, đó là của anh, em dựa vào cái gì mà ném nó”
Thời Tiểu Niệm cụp mắt, cực lực khống chế tâm tình của mình: “Em làm tiếp.”
Cung Âu nhíu lông mày: “Bây giờ”
“Đúng, bây giờ.”
Cô nấu ăn, mặc kệ anh muốn ăn món gì cô đều sẽ làm thật tốt.
“Thật?”
Cung Âu lúc này mới thoả mãn.
Thời Tiểu Niệm từng bước một cứng đờ hướng về phía nhà bếp, hô hấp có mấy phần không thoải mái.
Cung Âu coi cô thành mục tiêu duy nhất của chính mình, Thời Tiểu Niệm không dám tưởng tượng, nếu như cô bị thương, hoặc là xảy ra chút chuyện, hoặc là có cái gì bất ngờ, Cung Âu sẽ biến thành hình dáng gì.
………….
“A, ừ.”
Ban đêm yên tĩnh, Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm trong lòng hôn cô từng chút một, ở nơi mềm mại của cô phát tiết, thỏa mãn phát ra từng tiếng thở dài.
Thời Tiểu Niệm bị lạc ở giữa nụ hôn của anh, thân thể như dây leo bám trên người anh, tùy ý anh dẫn đi bất cứ nơi nào.
Sau một hồi trầm luân, thanh âm gợi cảm của Cung Âu ở bên tai cô vang lên: “Em rời khỏi anh lâu như vậy, mỗi lần nghĩ tới em, máu của anh đều rất đau.”
Anh nói lời tâm tình giống như là nhiễm độc vậy.
Khiến người ta nghe xong vừa ngọt vừa đau.
Cảm giác này quấn lấy Thời Tiểu Niệm, lan khắp toàn thân cô.
Thời Tiểu Niệm hôn khóe môi của anh.
“Tiểu Niệm, thật ra thì lễ đính hôn ngày đó em không đáp ứng cũng không có gì, anh đã chuẩn bị xong tất cả. Cuộc sống bây giờ đối với anh mà nói giống như một người bị bệnh nan y bỗng nhiên khỏi hẳn, mỗi một ngày đều là nhiều hơn.” Anh hôn mặt cô, anh hôn cổ cô, nụ hôn của anh một đường đi xuống, triền miên quấn quít lấy cô: “Niềm vui của người bị bệnh nan y, em hiểu không ? “
“…”’
Thời Tiểu Niệm nghe xong thân thể run rẩy.
“Tiểu Niệm, Tiểu Niệm của anh.”
Cung Âu trầm thấp ghi nhớ tên của cô, sau đó xuyên qua cô.
Triền miên qua đi, Cung Âu ôm cô tắm rửa sạch sẽ, lại ôm cô trở về ngủ trên giường.
Anh đưa cô chăm chú khóa ở trong ngực của mình, vững vàng mà ôm chặt.
Thời Tiểu Niệm nghĩ tất cả biện pháp từ trong lồng ngực anh thoát ra, đưa tay anh gác qua một bên, dày vò một phen làm cho trên người cô thấm một tầng mỏng mồ hôi.
Cô đứng lên, đi tới trước bàn ngồi xuống, mở máy tính xách tay ra.
Thờì Tiểu Niệm mở máy tính lên, đem tập tin ô vuông mở ra nhìn lại một lần, mỗi một chữ trong tài liệu này, cô quen thuộc đến nỗi sắp thuộc lòng, cô nhìn những thứ nguy hại liên quan tới bệnh này, nhìn những thứ liên quan tới bệnh này đối với người tổn thương.
Cung Âu đang đi lệch hướng trên đường trở thành người bình thường, càng đi càng xa.
Cô vốn tưởng rằng chuyện của Mộ Thiên Sơ đã là quá khứ, có thể trên thực tế, Cung Âu không cho phép cô cùng Mộ Thiên Sơ có bất kỳ liên lạc nào, nói đều không thể nói, vừa nghe đến tên Mộ Thiên Sơ anh cũng sẽ giận dữ; có lần có người hộ vệ đứng gần cô một chút, lập tức liền bị Cung Âu đánh một trận, đuổi đi, làm cho nam nhân trong nhà không dám nhìn cô một cái.
Như vậy còn chưa đủ, mấy ngày nay trừ phi là đi gặp cha mẹ, Cung Âu 24 giờ đều không rời cô, dính lấy cô chặt hơn lúc trước.