Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đối với người của công ty, hiểu nhiên kiên nhẫn của Cung Âu kém hơn trước kia nhiều, thường thường bởi vì một số điểm nhỏ mà đuổi một đống người, khiến người trong công ty đều vụng trộm phàn nàn ở sau lưng, cũng không ít người từ chức.
Về sau, sẽ còn nặng tới trình độ nào, Thời Tiểu Niệm không rõ.
Cô thấy hoang mang.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu nằm yên ở trên giường ngủ.
Lúc có cô, anh ngủ vô cùng yên ổn.
Thời Tiểu Niệm đi đến trước giường, mở ngăn kéo ra, cầm lấy điện thoại Cung Âu, phía trên có hai tin nhắn——
Cung tiên sinh, những người ngày đó ở lại tham gia buổi lễ đính hôn có nhiều hoặc ít nhận lấy một số công kích. Xin hỏi có cần đi tới trấn an hay không?
Trước mắt Phong quản gia vẫn chỉ có thể nằm ở trên giường, Cung Tước phái người tới khiển trách qua hai lần.
Cung Tước.
Cung lão gia là người có tước vị, xuất thân quý tộc, rất nhiều người đều tôn kính xưng hô một tiếng Cung Tước.
Phong quản gia bị thương còn chưa đủ nặng, còn muốn tiến đến khiển trách, chế độ đẳng cấp quý tộc thật khiến người ta không dám lấy lòng.
Cha Cung muốn phát tiết bất mãn của mình, đã ra tay với từng người xung quanh, đây cũng là kích thích Cung Âu, có lẽ, bọn họ muốn thúc đẩy bệnh tình của Cung Âu tăng lên.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy điện thoại Cung Âu đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, dùng điện thoại anh gọi tới một số.
Sau khi đính hôn, Thời Tiểu Niệm càng có quyền lên tiếng ở tòa thành đế quốc.
Trong nội tâm Cung Âu thực chất có một sự phản nghịch, không thích bị trói buộc, cho nên anh đã cố gắng lớn nhất không đi khống chế tự do của cô, nhưng cô vẫn phải sinh hoạt dưới con mắt anh. Đương nhiên, anh ép buộc chính mình cho cô một chút tự do và quyền lợi, dẫn đến cô vào ban đêm có thể ngay lúc anh ngủ mà đi ra ngoài.
Thế là, ban đêm cô gọi điện thoại cho La Kỳ.
Lúc Thời Tiểu Niệm nhìn thấy La Kỳ, chấm nhỏ trên trời sáng chói, La Kỳ ngồi yên ở trên ghế dài trước giàn nho chờ đợi cô.
La Kỳ mặc bộ áo ngủ màu trăng ngồi đó, trên tay cầm một quyển sách, mượn ánh đèn đường lật xem, phía sau của bà là một biệt thự tinh xảo đẹp đẽ, xung quanh yên tĩnh im ắng.
Nơi này là chỗ ở tạm của cha Cung mẹ Cung.
Thời Tiểu Niệm nhìn bà, lại là một bức họa.
Nếu như bọn họ không có rơi vào quan hệ lúng túng như thế, Thời Tiểu Niệm thật sự nghĩ tới mỗi lần nhìn thấy La Kỳ, đều sẽ vẽ một bức trang cho bà, bà xinh đẹp, khí chất của bà đều đáng giá được trần quý.
La Kỳ ngồi trên ghế dài, chậm rãi ngẩng mặt nhìn cô, nhìn một đám bảo vệ ở sau lưng cô, trên mặt không có trang điểm lộ ra một chút nụ cười: “Cô có can đảm tới đây, nhưng không có can đảm không mang theo bảo vệ.”
“Mang hay không mang theo cũng không có sự khác biệt.”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói: “Tôi tới đây, Cung Âu cũng không biết. Nhưng tôi phải trở về, nếu không, trời sáng anh ấy thấy tôi để lại tin nhắn, biết tôi tới nơi của bà, phu nhân.”
Cô ung dung trấn định, ánh mắt kiên nghị.
So với gặp nhau ở nước Anh, giống như Thời Tiểu Niệm lại trưởng thành thêm chút gì.
“Cung Âu nhịn được tức giận, cô không chịu được phải không?” La Kỳ khép lại quyển sách trên tay, khẽ cười một tiếng: “Đúng là, không có mẹ nào có thể buông con của mình ra được.”
“Phu nhân, tôi muốn gặp Cung Tước.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Cô biết, trong chuỗi thức ăn này, chỉ có nói với người trên cùng của chuỗi thức ăn, thì tất cả mới giải quyết.
“Ông ấy sẽ không gặp cô, ông ấy không muốn nhìn thấy gương mặt này của cô, mà trên thực tế, tôi cũng không quá muốn nhìn khuôn mặt này của cô.” La Kỳ nói, trong đôi mắt đẹp lướt qua một chút bi thương, đây là bà vì con trai trưởng Cung Úc.
Thời Tiểu Niệm đi đến trước giàn nho, ban đêm gió thổi dây leo trên kệ lá, cô nhìn về phía La Kỳ, mắt đen rõ ràng không có ánh sáng gì.
“Các người mất đi Cung Úc, mất đi Cung Âu, nếu như Holy có thể cho hai người được một chút an ủi, vậy thì cứ để nó ở bên các người đi.”
Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói.
“Cô nói cái gì?” La Kỳ có chút bất ngờ nhìn cô: “Cô sợ sao? Hay là muốn ngồi vị trí Cung phu nhân này quá, cho nên con trai cũng có thể bỏ qua? Coi là như vậy, chúng tôi có thể quên đi được chuyện của Cung Úc sao?”
“Bệnh tình Cung Âu nghiêm trọng.”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói ra.
Hiển nhiên La Kỳ có chút ngồi không yên, khuôn mặt xinh đẹp ung dung biểu hiện ngưng trệ một chút.
“Các người chưa từng có ý trị liệu cho Cung Âu, mặc cho sự phát triển của anh ấy. Nhưng nếu là bệnh, nó lợi hại, cũng dễ dàng xảy ra chuyện, không phải sao?” Ánh mắt Thời Tiểu Niệm cứng cỏi, giọng nói lộ ra bình thản trong gió: “Tôi biết, hiện tại Cung Tước và Cung Âu như hai sử tử đang cắn đầu nhau, xem ai nhả ra trước.”
Trong tay Cung gia có Holy làm lợi thế.
Trong tay Cung Âu có chuyện kế thừa Cung gia làm lợi thế.
Hai cha con không buông lẫn nhau.
“Cô nói tiếp đi.”
La Kỳ trịnh trọng nói.