Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 903: Chương 903: Chương 471. Có phải anh chọc giận em rồi không?” 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“...”

Người ngồi ở phía dưới dựng lỗ tai lên mà nghe, không nghe được tổng giám đốc và vị hôn thê của tổng giám đốc cãi nhau, vô cùng thất vọng.

Thật sự cần một người trị được tổng giám đốc.

Cung Âu dán mắt vào cô, đưa tay cầm đũa bắt đầu ăn cơm, nghe lời cô mà uống cạn hết cạnh trên bàn, nhanh nhưng tao nhã.

“Nếu không thì buổi chiều nghỉ ngơi đi!”

Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh anh nói, không thích nhìn thấy những tia máu phủ đầy trong ánh mắt của Cung Âu.

“Không cần, em đi đến phòng làm việc của anh, anh sẽ qua ngay!”

Cung Âu nhếch môi, tròng mắt đen nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

“Em ở đây cùng đi với anh!” Thời Tiểu Niệm nói.

Ánh mắt của Cung Âu nghiêm túc, quét qua những người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Đã nói, không cần, anh sẽ qua ngay!”

Giọng của anh rất trầm.

Thời Tiểu Niệm cười khổ, gật đầu, cũng không cố chấp, dường như ở trước mặt Cung Âu, trước giờ cô cũng không có lần nào cố chấp thành công.

“Em đi nhé!”

Thời Tiểu Niệm bưng khay cơm, một mình đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Ánh mặt trời ấm áp.

Cô đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn ra thành phố với những tòa nhà sầm uất, nét mặt hờ hững, cũng không có biểu cảm gì, khi Cung Âu nghi ngờ cô ánh mắt sáng quắc, giống như đang nhìn một người phụ nữ lạc lối.

Cô biết, đó không phải xuất phát từ chủ tâm của anh.

Nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Thời Tiểu Niệm ngồi xuống sàn nhà, yên lặng mà nhìn ra phía ngoài, một nơi nào đó trong ngực đau như có dòng nước chảy qua, hành hạ cô từng chút từng chút.

Cô nằm xuống sàn nhà, hai tay thả lỏng, chầm chậm khép mắt lại.

Sẽ ổn!

Tất cả đều sẽ ổn!

Tất cả đều sẽ qua!

Thời Tiểu Niệm cứ như vậy mà thôi miên chính mình, bỗng, cô nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng trước mắt đang dần dần biến mất, rơi dần vào bóng tối.

Lòng cô căng thẳng, lập tức mở mắt ra.

Lại thấy Cung Âu đang đứng ngược sáng trước mặt cô, cô nằm trên sàn, gần nhu không thể nhìn thấy rõ dung mạo và nét mặt của anh, chỉ nhìn thấy được một hình dáng cao to.

Cô từ trên sàn ngồi dậy, Cung Âu cũng nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống.

Hành động cùng lúc.

Thời Tiểu Niệm thiếu chút nữa đã đụng vào mặt của anh, ngơ ngác mà nhìn anh, Cung Âu ngồi xổm trước mặt cô, hai cánh tay đặt trên đầu gối của mình, hai mắt nhìn cô chằm chằm, như viên đá đen, nhấp môi, môi có chút cong xuống.

Cô chăm chú nhìn vào ánh mắt của anh, ngồi xếp bằng không biết đặt ở đâu.

“Có phải anh chọc giận em rồi không?”

Đột nhiên Cung Âu hỏi, giọng nói trầm xuống.

“Sao?”

Thời Tiểu Niệm sững sốt.

“Vừa rồi em đã giận!” Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó trên gương mặt của cô: “Sao bây giờ em không mắng anh!”

Trước kia khi cô nổi giận đến một mức độ nhất định, cũng sẽ làm loạn mà mắng chửi anh.

“Mắng anh?” Thời Tiểu Niệm khẽ cười: “Cung Âu anh là người thích bị ngược sao?”

Giọng điệu này của an rõ ràng là đang mong cô mắng anh.

“Anh nhớ trước kia em rất thích làm loạn, từ lúc nào đã không mắng người nữa rồi?” Cung Âu chắm chú nhìn vào gương mặt của cô, đứng trước mặt cô nghiêm túc mà suy xét: “Bắt đầu từ khi nào, sao anh không nhớ!”

“...”

Nụ cười của Thời Tiểu Niệm đông cứng trên mặt.

Bắt đầu từ sau khi đính hôn.

Từ khi bắt đầu phát hiện bệnh tình của anh nặng hơn.

Từ khi bắt đầu biết trong trí nhớ của anh chỉ còn lại cô.

“Tại sao em không mắng anh?” Cung Âu nói.

“Tại sao em phải mắng anh?”

“Vì anh đã làm em giận!”

“Anh rất để ý đến việc em nổi giận sao?”

“Nói nhảm!”

Thời Tiểu Niệm khẽ cười, nhìn vào ánh mắt đen như mực của anh, nói: “Vậy không muốn để cho em giận, thì chiều nay nghỉ ngơi đi, cũng để cho mọi người nghỉ ngơi, vì bắt kẻ nội gián, làm cho từ trên xuống dưới hoang mang không yên, cũng không phải là việc tốt!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Cung Âu trầm xuống, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào cô: “Vì sao hai ngày nay em vẫn luôn nói đến chuyện nhân viên của N.E, rốt cuộc là em đang vì ai, có phải là người đàn ông hôm qua em trò chuyện trong phòng trà nước không?”

Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết không tử tế.

“Anh đừng có đa nghi như vậy có được không?” Cô không có mà.

“Vậy tại sao em vẫn luôn nói giúp cho bọn họ?” Cung Âu không vui mà hỏi, sắc mặt càng ngày càng kém.

“Vì em sợ bọn họ oán hận anh!” Thời Tiểu Niệm ngồi trước mặt anh, dịu dàng nói: “Anh để cho bọn họ nghỉ ngơi đi, cho dù chỉ là nửa ngày hay một ngày!”

“Rốt cuộc là em đang nói giúp cho ai?” Cung Âu vẫn xoay vòng quanh vấn đề này.

“Em không có!” Thời Tiểu Niệm nhíu mày: “Em yêu anh., là em suy nghĩ cho anh!”

“Anh không cần nghỉ ngơi, anh phải nhanh chóng bắt được tên nội gián, đảm bảo cho N.E không bị hỗn loạn, sau đó anh sẽ đi cứu cha em!” anh không có thời gian để nghỉ ngơi hoang phí, cấp dưới lại càng không thể nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.