Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 902: Chương 902: Chương 470. Cho người đàn ông nào lời tha thứ 2




Nghe vậy, Phong Đức khẽ thở dài: “Tịch tiểu thư, tôi cũng đang lo lắng điều này, tính khí của thiếu gia dường như càng ngày càng mất khống chế!”

Đa nghi, nghi ngờ, tùy tiện làm xằng làm bậy.

Một người cao cao tại thượng, đều cần nền móng dưới chân vững chắc, một khi nền móng sụp đổ, cả người liền bị ngã xuống.

“Bệnh của anh ấy giống như đang bị người khác đẩy từng bước về phía trước, càng ngày càng không đoán được phương hướng để mà đi!”

Thời Tiểu Niệm dựa vào tường, hay tay chắp ra phía sau dán vào bức tường lạnh lẽo, mái tóc dài rũ xuống một bên mặt, làm cho nét mặt cô càng ảm đạm.

“Từng bước đẩy về phía trước!”

Phong Đức đối với lời nói của cô có chút tò mò.

“Trước kia tính tình của Cung Âu cũng không có quá mức như vậy, từ sau khi tôi bị nhà họ Cung giam giữ, anh ấy mới từ từ thay đổi, cho nên anh ấy mới làm ra việc hủy hôn trước mặt mọi người!”

Thời Tiểu Niệm khẽ nói: “Khi đó tôi đã nhận ra, nên mới cố gắng khống chế tất cả những việc có thể làm bệnh của anh nặng thêm, duy trì tình trạng thiên hạ thái bình, không để cho anh ấy tranh giành với bất kỳ ai, muốn cho anh ấy có thể vứt bỏ đi những thứ đó, nhận lại một chút tình thân, để cho anh ấy không phải cực đoan như vậy, tôi vốn cho rằng rất nhanh sẽ có hiệu quả!”

“...”

“Kết quả, ở Ý anh ấy và Mộ Thiên Sơ đối đầu gay gắt, trong bữa tiệc sinh nhật của anh lại xảy ra nhiều việc như vậy, vốn tôi cũng không cảm thấy có gì, nhưng hiện tại nhìn thấy anh đối xử với cấp dưới của N.E như vậy, tôi nghĩ, bệnh của anh ấy nhất định đã vì những việc này mà nặng thêm!”

Những việc này đều là những thay đổi vô cùng nhỏ, nếu không phải Thời Tiểu Niệm lúc nào cũng quan tâm Cung Âu, cũng sẽ không phát hiện ra mối liên hệ bên trong.

“Tịch tiểu thư thật là cẩn thận!”

Phong Đức phải thừa nhận, dù cho cẩn thận như ông, ông cũng không phát hiện ra mối liên hệ bên trong đó, chỉ cảm thấy bệnh của thiếu gia càng ngày càng nặng, tính tình càng ngày càng xấu, còn cảm thấy nhóm người cấp dưới lúc nào cũng bí mật dò xét Thời Tiểu Niệm.

Nghe thấy sự khen ngời từ đáy lòng của Phong Đức, Thời Tiểu Niệm cười khổ: “Cẩn thận thì thế nào, tôi phát hiện được vì sao bệnh của anh ấy càng thêm nặng, nhưng tôi lại không thể chữa trị cho anh ấy. Tôi cũng đã xem rất nhiều sách, nhưng làm thế nào tôi cũng không thể có bản lĩnh giống như Mona.”

“Cô Tịch, không nên lo lắng, vẫn sẽ có người chữa khỏi cho thiếu gia!”

Phong Đức cũng chỉ có thể nói như vậy.

Bản lĩnh trong giới tâm lí của Mona, không phải cô chỉ xem một vài quyển sách là có thể biết được.

“Hi vọng, tôi đi qua với anh ấy!” Thời Tiểu Niệm không còn lời gì để nói với Phong Đức nữa, xoay người đi khỏi.

Thời Tiểu Niệm bưng món ăn sở trưởng của mình đi vào cửa lớn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, không khí căng thẳng ở bên trong chỉ có hơn chứ không hề kém bên ngoài.

Một nhóm người tinh anh đều ở đây, bọn họ đang kiểm tra thông tin của các nhân viên.

Trên sàn chất thành từng đống.

Thiết bị sưởi ấm ở bên trong cũng không quá lớn, mỗi người đều đang kiên cường mà lấy sức làm việc.

Cung Âu ngồi ở vị trí cao nhất trong đó, cũng đang kiểm tra, trên người áo sơ phẳng phiu, không hề cẩu thả, ngồi trước vài chiếc máy tính, ánh mắt chăm chú vào màn hình máy tính, vừa xem vừa ghi chép gì đó.

Anh đã liên tục không nghỉ ngơi vài ngày.

“Cung Âu, ăn trưa đi, mọi người cũng nghỉ ngơi đi, đi ăn cơm trưa đi!”

Thời Tiểu Niệm đến, chắc chắn mọi người được đặc xá, mọi người rối rít quay đầu cảm kích Thời Tiểu Niệm, từ vị trí của mình đứng dậy.

Cung Âu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía trước, chỉ thấy vài người đàn ông đang nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, không hề chớp mắt, tức giận mà đứng lên, trong mắt lướt qua một chút hung ác: “Ăn cái gì mà ăn, ai cho phép các người đi, ở lại đây ăn cơm trưa cho tôi!”

“Vâng, tổng giám đốc!”

Lòng mới vừa sôi sục lại rơi xuống đáy cốc, ngay cả bữa trưa cũng không thể ăn đàng hoàng!

Haiz!!!

Có còn để cho người khác sống không, mỗi ngày làm việc 18 giờ, còn lại 6 giờ để giải quyết việc ăn cơm, ngủ nghỉ và vệ sinh, cho rằng bọn họ làm bằng sắt à?

Mọi người lặng lẽ ngồi xuống, trên mặt mọi người đều nói căm giận mà không có dũng khí để nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng mà bưng khay cơm đi đến trước mặt của Cung Âu, nở nụ cười với anh: “Được rồi, mọi người đã làm việc rất cực khổ rồi, để cho bọn họ đi ra ngoài ăn đi!”

“Lãnh lương làm việc, đây là đạo lý hiển nhiên, có cái gì khổ?” Cung Âu lạnh lùng nói, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm cô mà nói: “Hay là muốn cầu xin cho người đàn ông nào đó?”

Là tên tóc húi cua kia, hay là người đàn ông có dáng vẻ nửa nam nửa nữ kia, hay là người đàn ông đang ngồi ở vị trí thứ hai kia?

Thời Tiểu Niệm bị hỏi đến sững sờ, ngơ ngác mà đứng ở đó, không nói được lời nào.

Trước kia anh vẫn luôn cho rằng có người có mưu đồ quấy rồi cô, bây giờ ngay cả cô cũng nghi ngờ sao?

Người ở bên cạnh không dám ngẩng đầu, nhưng cũng dựng lỗ tai lên mà nghe.

“...”

Thời Tiểu Niệm cũng không tranh cãi với Cung Âu, im lặng, đưa tay mở khay cơm trên tay, đầu ngón tay trắng bệch.

Cung Âu nhìn cô chằm chằm, tầm mắt nhìn về động tác của cô, đột nhiên nhận ra được mình đã nói gì, nét mặt có chút cừng đờ, giọng điệu cứng rắn mà nói: “Để khay cơm xuống, anh ăn cơm!”

“Ừ!”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, cũng không nói gì, dường như thờ ơ với lời chất vấn vừa rồi của anh, mỉm cười mà đặt khay cơm lên bàn của anh, đưa đũa cho anh: “Ăn đi, uống nhiều canh một chút, canh này em đã hầm rất lâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.