Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe rất rõ ràng, anh đã cố ý gõ thật nhẹ lên bàn phím, không quấy rầy giấc ngủ của cô.
Thời Tiểu Niệm mở to hai mắt, tay xoắn xoắn tấm chăn trên người, nhớ lại chuyện của mấy ngày nay, từng chuyện từng chuyện như cuồng phong bão táp mà ập tới, ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có.
Rõ ràng vốn là một cuộc sống yên bình, dường như lại đột ngột bị lật đổ hoàn toàn.
Lúc ẩn lúc hiện, Thời Tiểu Niệm cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng kết quả là chỗ nào không đúng, cô cũng không nói ra được.
Hôm sinh nhật của Cung Âu cô đã thỏa hiệp với nhà họ Cung, cha xảy ra chuyện, chuyện của Tịch Ngọc bị phát tán, hệ thống N.E xuất hiện lỗ hổng, mỗi chuyện đều phát sinh mà không có một dấu hiệu nào, nhưng lại xảy ra cùng lúc, làm cho người khác trở tay không kịp.
Lần Cung Âu về nước, không ngủ không nghỉ mà sửa lại lỗ hổng, ngoài ra còn đứng ra xin lỗi mọi người, bởi vì liên quan đến việc tổn thất tiền bạc của người dùng.
Chỉ trong 3 ngày Cung Âu đã giải quyết hoàn toàn những việc này, anh mạnh mẽ mà làm cho người ta thay đổi cách nhìn.
Chỉ là số tiền tổn thất trong khoảng thời gian này nhiều vô số kể.
Là một con số khổng lồ.
Tiền bốc hơi, cũng coi như là rủi ro, cũng không sao.
Nhưng khi Thời Tiểu Niệm cho rằng tất cả đã là một trận mua, N.E lại bị đồn đại một tin tức mới.
Cung Âu vẫn kiên trì cho rằng vẫn chưa quét sạch hết nội gián bên trong, vì vậy bức ép người bên dưới làm thêm giờ, ăn ngủ trong công ty, thiết bị truyền tin càng kiểm tra chặt chẽ nghiêm khắc, hành động như vậy rất nhanh đã làm cho cấp dưới nổi lên oán hận.
Từ trong đáy lòng của cấp dưới đều gọi Cung Âu là bạo quân.
Bạo quân ngang ngược.
Cho dù là tiền lương nhận được rất nhiều, có vài người cũng không chịu đựng nổi, nhao nhao đề đơn xin thôi việc, nhưng có đơn xin thôi việc đưa đến, lại càng bị Cung Âu nghi ngờ, phê bình không đạt, phải đón nhận chính là sự điều tra xét duyệt càng sâu hơn.
Sau đó nhóm nhân viên vô cùng căm phẫn, lúc này ánh mắt của Cung Âu mới trở nên thiếu tự tin, vì thế càng tức giận.
Cứ xoay vòng tuần hoàn như vậy.
Thời Tiểu Niệm cũng không giúp được gì cho Cung Âu, vì để an ủi sự oán giận trong nội bộ của N.E, cô và Phong Đức đã cố gắng cải thiện tiêu chuẩn trong phần ăn và điều kiện nghỉ ngơi của mọi người, cũng không để mặc cho mọi người ngủ trên những chiếc ghế lạnh lẽo.
Nhưng hiệu quả của cách làm này quá nhỏ.
Một lần, Thời Tiểu Niệm tự đem trà chiều xuống phát cho từng người, chạy đến chân mỏi nhừ, kết quả khi vừa xoay người ngồi xuống nhặt đồ đạc, lại nghe thấy tiếng châm chọc của nhóm người đang bàn tán ở phía kia.
“Tổng giám đốc cho bàn tay, vị hôn thê của tổng giám đốc cho táo, thật đúng là biết cách làm người!”
“Tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu không phải sợ tổng giám đốc cũng điều tra tôi từ đầu đến cuối, tôi cũng không muốn ở lại nữa!”
“Phải, nhân tài như chúng ta đi công ty nào mà không được, công ty trước kia có nhiều áp lực, nhưng dù sao cũng có thể thở, bây giờ thì ngược lại, tổng giám đốc chỉ thiếu chút nữa đã đem chúng ta ra mà thắt chết rồi!”
“Vợ của tôi cũng nghi ngờ có phải là tôi lén phén bên ngoài không, tôi sợ tôi mà không về nhà nữa, vợ tôi sẽ có người tình mất!”
“Ừ, mấy người có cảm nhận được không, tổng giám đốc càng ngày càng trở nên hà khắc!”
“Đâu chỉ trở nên hà khắc, chỉ đơn giản là không hợp tình người, ôi trời, các người nói xem tổng giám đốc có hiểu cái gì gọi là đối nhân xử thế không? mỗi ngày cậu ấy đều mang vị hôn thê bên người, chỉ vài ngày nữa là qua năm mới cũng không quản chúng ta có tốt hay không!”
“Các người đừng nói nữa, ba của tôi đang bệnh nặng nằm trong phòng bệnh, tôi cũng không thể đi thăm ông, hai ngày mới được gọi một cuộc điện thoại, tôi cũng không biết bây giờ ông thế nào rồi!”
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nói đó, từ từ đứng dậy.
Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm vẫn còn chưa đi khỏi, tất cả mọi người đều bối rối, im lặng, cúi đầu liền bận rộn với những công việc trên bàn mình.
Nơi làm việc chỉ nghe thấy âm thanh gõ máy tính lạch cạch và lật tài liệu.
So với bọn họ Thời Tiểu Niệm còn lúng túng hơn, ánh mắt ảm đạm, cũng không nói đươc gì, xoay người rời đi.
Vừa xoay người, liền nhìn thấy Phong Đức đang đứng ở ngã rẽ, rõ ràng cũng đã nghe được.
Hai người nhìn nhau, đều cười khổ.
Thời Tiểu Niệm và Phong Đức im lặng mà đi ra hành lang, Thời Tiểu Niệm xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Phong quản gia!”
“Tịch tiểu thư!”
Phong Đức gật đầu.
“Để cho nhân viên có người thân ở trong nhà bị bệnh hoặc mắc bệnh về nhà đi, đừng ép họ ở lại công ty nữa!” Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
“Thiếu gia sẽ không cho phép!”
“Nhưng cứ như vậy, tôi sợ sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!” Thời Tiểu Niệm nói, kể từ khi biết bệnh tình của Cung Âu trở nên nghiêm trọng hơn, cả người của cô như đang treo trên không trung, không biết lúc nào sẽ bị rơi xuống.
“Cô Tịch yên tâm, tôi sẽ tự mình đi thăm hỏi những thân nhân kia!”
Phong Đức cho rằng cô lo lắng cho thân nhân của những nhân viên kia.
“Tôi nói là Cung Âu!” Thời Tiểu Niệm dừng bước, xoay mắt nhìn về phía gương mặt hiền hậu của Phong Đức: “Quản gia Phong, ông và tôi đều cam tâm tình nguyện mà ở bên cạnh Cung Âu, mặc kệ anh ấy muốn chúng ta làm gì, chúng ta đều không chút do dự. Nhưng không phải ở trong N.E, mọi người đều là kiếm tiền cho bữa cơm, đối với anh ấy cũng chỉ là mối quan hệ làm công, cho dù trung thành với anh ấy, bị anh ấy không tin tưởng như vậy, cách làm hoài nghi mọi người như vậy sẽ làm lòng nguội lạnh!”
Người đứng đầu N.E chính là tinh anh trong tinh anh, người như vậy chính là một người có tính khí kiêu ngạo, bây giờ bị giam liên tục vào ngày trong công ty, làm sao có thể chịu nổi?