“Tổng giám đốc, lần này đúng là tôi sai, nhưng ngài cũng không cần ác như vậy, tôi nhiều năm như vậy ở công ty cũng có công lao.” Người đàn ông đưa tôiy sờ sờ lên chỗ máu chảy ra nói.
“Ông còn dám trả lời?” Cung Âu từ trên ghế đứng lên, hai tôiy đè lên bàn, cặp mắt trợn lên nhìn hắn: “Ông có biết một chữ sai lầm của ông hại N.E tổn thất bao nhiêu tiền? Loại này sơ hở căn không nên phát sinh, học sinh tiểu học cũng nhìn ra được chỗ này có vấn đề! Tôi nói cho ông nghe, ông cùng người của ông đi xuống mà chờ tin luật sư! Tôi sẽ kiện các người! Các người chờ đi tù đi.”
Cung Âu hét, lửa giận bùng cháy toàn thân.
“Vậy thì kiện đi, ngồi tù thì ngồi tù. Đi theo Tổng Tài nhiều năm, tôi một mực chuyên tâm làm việc, tổng tài cơ trí, liếc mắt liền thấy xảy ra vấn đề, tôi không làm được như vậy, tôi không nhìn ra, một chút vấn đề thì kiện tôi, tôi chấp nhận.”
Người đàn ông bi thảm nói, cũng không nghe Cung Âu mắng nữa, xoay người đi.
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn người đàn ông nọ.
Người đàn ông đi ngang qua cô, trên đầu đầy máu.
Thời Tiểu Niệm bưng ly cà phê về phía trước, Cung Âu trợn mắt nhìn bóng lưng người đàn ông, tức giận đem toàn bộ văn kiện ném xuống, toàn bộ bị anh hung hãn ném xuống đất.
“Cung Âu, anh đừng giận, có lẽ giống như người kia nói, chỉ là một sai lầm nhỏ.”
Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, đem ly cà phê đặt lên bàn.
“Sai lầm?” Cung Âu cười lạnh một tiếng: “Một lần hệ thống đổi mới, từ dưới lên trên phải qua biết bao người, anh cũng không tin mọi người đều mù cả mắt, không nhìn ra chỗ sai sót này.”
“…”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng đó.
Cung Âu bưng ly cà phê lên, ngẩng đầu lên uống sạch một hơi, sau đó bấm điện thoại, hướng về phía điện thoại hét lên “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người ở lại làm thêm giờ! Hết việc cũng không được về! Thiết bị truyền tin toàn bộ nộp lên!”
“Nộp thiết bị truyền tin?”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu kinh ngạc.
“Có nội gián!”
Cung Âu hướng về phía cô nói ba chữ, một cặp mắt đen hung tràn đầy thiêu đốt, ánh mắt nhìn thấy cô, từ từ dịu lại, anh nhìn về phía ghế salon: “Tiểu Niệm, em mệt mỏi rồi ngồi đây nghỉ ngơi đi, anh…sẽ không mắng người, không ồn ào nữa.”
Chỉ cần cô ở trong tầm mắt của anh là được.
“Em không ngủ, em ở đây giúp đỡ anh.”
“Đi ngủ!”
“Em muốn giúp anh.”
“Ngủ chính là giúp đỡ anh! Nghe lời! Đi đến ghế salon nằm! Em cũng để anh phải lo lắng!”
Cung Âu bất mãn nhìn cô, chân mày chau lại, ánh mắt nhìn cô càng hung tợn, tức giận.
“…”
Thời Tiểu Niệm biết mình không đồng ý không được, anh sẽ tức giận, cô chỉu gật đầu, đi tới bên salon ngồi xuống, sau đó nằm xuống, nhìn Cung Âu ánh mắt tàn khốc từ từ nhắm mắt lại.
Cung Âu đi tới bên cô ngồi xuống, cầm theo một cái chăn đắp lại cho cô, sau đó tăng nhiệt độ không khí phòng lên.
Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, trên trán liền bị anh hôn liên tiếp.
Cô hơi hí mắt ra, Cung Âu liền đứng trước mặt cô, tròng mắt đen sâu nhìn cô, chớp mắt một cái.
“Ngồi như vậy không mệt sao?”
Thời Tiểu Niệm nằm trên ghế, thấp giọng hỏi.
“Không biết tại sao, anh nhìn em cảm thấy thoải mái, vừa tức giận nhìn thấy em liền cảm thấy dễ chịu hơn.” Cung Âu nhìn cô, giọng trầm thấp, ánh mắt thâm tình.
“Cung Âu, chờ những chuyện này qua, chúng ta sẽ đi chữa bệnh.”
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm anh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Cung Âu theo bản năng ánh mắt nhìn đi nơi khác, như một loại trốn tránh, một loại cự tuyệt.
Anh thật ra vẫn không nghĩ sẽ chữa bệnh, nếu như không phải sinh nhật Dạ Vũ gây ra màn kịch kia, anh một chút cũng sẽ không nói.
“Cung Âu, đồng ý với em được không?”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, cô không muốn anh nổi giận, một chút chuyện nhỏ cũng coa thể làm anh giận đến run người.
“Anh suy nghĩ một chút. Em ngủ đi!”
Cung Âu không trực tiếp cho cô câu trả lời.
“…”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn anh, nhắm mắt lại.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, cô cả người rúc lại, một lọn tóc dài đen nhánh rơi trên mặt, một khuôn mặt nho nhỏ, không trang điểm, gương mặt trong veo, trên khuôn mặt lộ rõ mệt mỏi, đôi môi mềm mại.
Đặc biệt xinh đẹp.
Ngay cả khi nhắm mắt chau mày vẫn đẹp.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô!