Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm chạy đuổi theo Cung Âu, kéo tôiy anh: “Cung Âu, anh phải trở về.”
“Anh không trở về!” Cung Âu phất tôiy bác bỏ, hạ ánh mắt nhìn chằm chằm cô, tôiy nâng cằm cô lên, đưa mặt đến sát mặt cô, giọng từ tính, từng chữ từng chữ nói ra: “Anh không chịu nổi xa em lâu như vậy, em không đi, anh không ép em, nhưng em không quản được việc anh ở nơi đâu!”
“N.E kia làm thế nào?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Vậy anh không thấy được em, không ôm được em, không hôn được em thì làm thế nào” Cung Âu ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, hỏi ngược lại.
Làm thế nào?
Đúng vậy, anh bây giờ trong mắt chỉ còn có mỗi mình cô, cô không có ở bên, anh phải làm thế nào đây.
Thời Tiêu Niệm yên lặng nhìn anh, ánh mắt từ từ hạ xuống, thoả hiệp nói: “Được, em cùng anh trở về.”
“Cùng anh, không ở lại cùng mẹ em?”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái: “Em cùng anh, dù sao anh nói chuyện N.E chỉ mấy ngày là có thể giải quyết, chuyện của cha cũng không nghiêm trọng như vậy, anh sẽ để cha trở về, đúng không?”
“Dĩ nhiên!”
Cung Âu ôm mặt cô, cúi xuống môi cô nhẹ nhàng hôn một cái: “Việc này không nên chậm trễ, chúng tôi đi thôi.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cô cùng Phong Đức sai thêm một số hộ vệ ở bên cạnh Từ Băng Tâm, bao gồm cả bác sĩ túc trực ở nhà chính, để trông nom Từ Băng Tâm.
Từ Băng Tâm luôn muốn giữ Thời Tiểu Niểm ở lại, bà bây giờ sức khoẻ rất yếu, nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn muốn theo Cung Âu về nước.
“Xin lỗi mẹ, con sẽ nhanh chóng quay về.”
Thời Tiểu Niệm áy náy ôm Từ Băng Tâm.
“Con yêu nó như vậy sao?”
Từ Băng Tâm sắc mặt tái nhợt, yếu ớt ngồi ở bên giường, không đành để Thời Tiểu Niệm đi.
“Con yêu anh tôi, mà bây giờ anh tôi không muốn rời xa con, mẹ.”
Thời Tiểu Niệm không đành lòng nói, ở giữa Từ Băng Tâm và Cung Âu, cô chọn Cung Âu.
Lúc này, cô cũng không biết mình đã đưa ra một quyết định quan trọng.
“Tôi cũng không sao? Tôi bên cạnh chỉ còn một đứa con gái là con.” Từ Băng Tâm vô cùng thất vọng với sự lựa chọn này của Thời Tiểu Niệm.
“Cung Âu sai người đến bảo vệ mẹ thật tốt, bác sĩ cũng được sắp xếp ở nhà chính rất nhiều, người làm nữ con chọn những người lanh lẹ ở bên mẹ. Con đi mấy ngày sẽ trở về ngay.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Được rồi, con yêu anh tôi thì con đi đi.”
Từ Băng Tâm bi thương thở dài.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo ra khởi phòng, Từ Băng Tâm ngồi trên giường nhìn theo bóng họ rời đi, trong lòng lạnh lẽo.
Cả phòng, lập tức trở nên trống rỗng.
Ở cửa, một bóng người gầy nhỏ xuất hiện, vâng vâng dạ dạ nhìn về phía bà: “Bác gái, chị không có ở đây, con tới chăm sóc người, được không?”
Là Thời Địch.
Khôn khéo đến đáng thương, Thời Địch.
Khi Thời Tiểu Niệm còn nhỏ cũng giống Thời Địch, Từ Băng Tâm cười gượng một tiếng, sau đó gật đầu: “Tới đây, đến đây bên bác, cùng tôi trò chuyện.”
“Dạ.”
Thời Địch lập tức đi tới bên bà ở mép giường ngồi xuống, cùng bà nói chuyện.
…
Trên trực thăng, Thời Tiểu Niệm thể lực cạn kiệt, ngủ một giấc dài.
Vừa về đến sân bay quốc nội, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu lập tức đến toà nhà trụ sở chính N.E, vừa vào công ty, cả một đoàn người bận rộn đi đi lại lại.
Một đường dai từ cửa chính đi vào, vô số quản lý, thư ký cầm văn kiện báo cáo với Cung Âu.
“Tổng tài, chỗ sơ xuất lần này khá lớn, chỉ dùng đền bù thật sự hơi khó khăn.”
“Tổng tài, những số liệu này là chúng tôi thu nhập, mời ngài xem qua.”
“Tổng tài, chúng tôi nhận được nhiều khiếu nại điện thoại, có liên quan đến chuyên ngành mời ngài giải thích, họ có ý đổ thừa.”
“Trước mắt chỗ sơ xuất rất lớn nhưng vẫn còn nằm trong vùng an toàn, không sử lý tôii hoạ sẽ rất lớn, cụ thể có bao nhiêu người sử dụng chúng tôi vẫn còn chờ thống kê.”
Trong lúc vô tình, Cung Âu buông lỏng tôiy Thời Tiểu Niệm, cầm lên tập văn kiện một người bên cạnh đưa đến, vừa lật một trang liền lạnh lùng nói: “Gọi người tổng phụ trách lần đổi mới này đến phòng làm việc của tôi.”
“Dạ, Tổng giám đốc.”
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng vội vã của Cung Âu, cô thấy anh ở trên phi cơ cũng không sao ngủ được, không biết có thể chịu đựng được nữa không.
Thời Tiểu Niệm xoay người, đi vào phòng ăn, rót một ly cà phê sau đó đi về phía phòng làm việc của anh.
Đẩy cửa đi vào, Thời Tiểu Niệm liền nghe Cung Âu lớn tiếng la hét. “Con mẹ nó, tôi một năm nuôi các người tốn nhiều tiền như vậy, kiểu sơ xuất này cũng có thể xuất hiện, đầu óc các người có phải có vấn đề không? Chuyện đến nước này còn không nói sớm, ông muốn kéo cả tập đoàn xuống nước sao. Các người đây là thứ gì chứ?”
Cung Âu mắng vô cùng lợi hại, không để cho người khác có cơ hội giải thích.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn một người đàn ông mập mạp đứng trước bàn làm việc Cung Âu cúi đầu nghe giáo huấn.
Cung Âu cầm lên một tập văn kiện hướng đầu người đàn ông kia đập xuống.
Đập rất mạnh, máu tươi liền chảy từ trên đầu xuống.
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh người.