Chừng mười giây, Cung Âu đứng dậy, đem đống văn kiện đè xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thiên Sơ: “Tôi phải về trước, một tuần sau quay lại, Cha của Thời Tiểu Niệm để ông ta cố chịu thêm một tuần lễ. Anh tốt nhất không nên có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.”
“Nhanh chút có thể cùng Thời gia nói chuyện?”
Mộ Thiên Sơ lãnh đạm cúi chào anh.
“Là ai muốn làm chủ Thời gia?”
“Tôi thấy anh chỉ giỏi nói.”
“…”
Cung Âu đem tròng mắt đen âm trầm nhìn anh, từ trước bàn làm việc đi ra, đứng trước mặt Mộ Thiên Sơ, giọng lạnh lùng: “Nếu một tuần lễ, anh dám làm dù chỉ là một việc nhỏ, tôi đảm bảo anh sẽ chết không mà không hay biết.”
Vừa nói, ngón tay Cung Âu vừa đâm vào ngực anh ta.
“…”
Mộ Thiên Sơ đứng đó, tròng mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh, hồi lâu, môi anh cong lên một điệu khinh khỉnh.
Tốt nhất, một tuần lễ sau, Cung Âu vẫn còn có cái vẻ mặt kia trước mặt anh mà diệu võ dương oai.
…
Quần đảo cát trắng, Thời Tiểu Niệm đứng trước toà nhà chính dưới tán cây mà chờ đợi, răng cắn chặt môi.
Một chiếc xe màu đen nhỏ chậm rãi từ ngoài chạy vào, cô lập tức đến đón, cửa xe mở ra, một giây tiếp theo cô liền bị Cung Âu kéo vào trong ngực.
Cằm cô bị đôi bàn tay ấm áp nâng lên.
Cung Âu ôm lấy cô cúi đầu hôn lên môi cô, hôn mãnh liệt, như ngọn lửa cuốn lấy cô, hôn tới tấp đến thoả mãn mới buông cô ra, không vui nói: “Anh không thích xa cách em!”
Mỗi một giây phút đều giống như anh đang bị trúng thuốc mê hạng trung vậy.
Môi cô bị anh hôn đến sưng lên, đôi mắt vội vàng nhìn anh “Cha thế nào?”
“Tạm thời không có vấn đề gì, qua một đoạn thời gian nữa mới bị thẩm vấn. Đem chuyện N.E xử lý xong mới có thể giải quyết được.” Cung Âu đưa tay ôm lấy cô sát vào ngực, hận không thể để cô hoà vào thân thể anh, cúi đầu ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
Anh rất thích mùi hương trên cơ thể cô, căn bản đây chính là bầu không khí của anh.
Căn bản không thể chịu nổi cùng cô chia rời.
“Vậy thì tốt.” Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, Cung Âu nói có thể giải quyết liền nhất định có thể giải quyết, với điểm này, cô tin tưởng anh trăm phần trăm: “Vậy đi nhanh lên, phi cơ cũng chuẩn bị xong, bất kể lúc nào cũng có thể cất cánh.”
Trên đảo có phi cơ chuyên dụng riêng.
“Ừ. Đi thôi.” Cung Âu gật đầu, kéo lấy tay cô rời đi.
Dưới ánh mặt trời, Thời Tiểu Niệm bước châm trên đất cứng đờ, Cung Âu quay đầu, anh mắt chằm chằm nhìn cô: “Thế nào? Còn có gì muốn lấy?”
Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt anh, nhìn anh chăm chú, ánh mắt thâm thuý khó khăn mở miệng, cô chớp mắt mấy cái: “Cung Âu, anh trở về chỉ vài ngày, hay là chúng ta ở lại đây cùng mẹ đi, mẹ đang không được khoẻ.”
Càng nói Cung Âu càng thấy ánh mắt cô ngấn lệ, giọng nói cũng yếu đi.
“Em muốn anh một mình trở về?”
Cung Âu giọng lạnh lùng hỏi.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, biết Cung Âu không thể rời bỏ cô, có thể Từ Băng Tâm đang rất không tốt, lại không thể ngồi phi cơ, cô cũng lo lắng.
“Tại sao không nói ra, nói đi, có phải em không muốn đi cùng anh?”
Cung Âu giọng nói ngày càng lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô không nháy mắt.
“…”!