Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bác sĩ mặt sẹo đứng bên ngoài một hồi, đi vào ngay lúc đang hỗn loạn.
Trên đất la liệt một đống giấy tờ, Cung Âu ngồi trên bàn làm việc tay lật liên tục đống hồ sơ, đến cả bác sĩ cũng không biết rằng anh ta có kịp đọc không.
“Cung tiên sinh.”
Bác Sĩ mặt sẹo bưng một ly cà phê đến bên bàn.
Cung Âu ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Mang ra ngoài đi, tôi không uống ăn uống ngủ đều ở nơi đây.”
“Cung tiên sinh, ý ngài là gì?” Bác sĩ mặt sẹo cau mày.
Cung Âu đem quyển văn kiện vừa xem xong ném xuống đất. ngước mắt về phía bác sĩ: “Ngươi nói đi, việc ta phải giải quyết quá nhiều, nếu mà ngủ thì làm thế nào giải quyết hết.”
“Tôi khổng hiểu Cung Tiên sinh muốn làm gì, không tìm cách cứu Thời tiên sinh mà lại ở đây xem hết đống giấy tờ này, như vậy đối với người có lợi ích gì?”
Bác sĩ mặt sẹo không khỏi thắc mắc, ánh mắt liếc nhìn đống văn kiện.
“Ngươi làm sao biết không có ích?”
Cung Âu lạnh lùng, lại mở tiếp một quyển văn kiện.
“Cung tiên sinh xem nhanh như vậy, lại cùng một lúc, chẳng lẽ có thể nhớ hết sao?” Bác sĩ mặt sẹo hỏi.
Anh đã quan sát Cung Âu rất lâu rồi, từ khi bắt đầu, Cung Âu hoàn toàn ở trong phòng làm việc, sai người đem hết tập hồ sơ này đến tập tài liệc khác đến.
Mà xem văn kiện với tốc độ nhanh như chỉ lật từng trang, anh hoài nghi Cung Âu đến nội dung cũng không nhìn vào.
“Chờ ta xem xong, ngươi sẽ biết.” Cung Âu sắc mặt lạnh lùng, giọng trầm tĩnh: “Bây giờ, mang cà phê của ngươi cút ra ngoài.”
“…”
Thấy vậy, Bác sĩ mặt sẹo không thể làm gì khác hơn là bưng khay cà phê trên tay bước ra ngoài, trước khi đi, ánh mắt cũng không khỏi nhìn về sấp tài liệu một cái.
Cung Âu bản chất thông minh, hai mươi tuổi đã tự mình nghiên cứu hệ thống điện thoại di động N.E toàn cầu, hướng dẫn cả thế giới về sự phát triển của nó, một người vừa nhìn qua đã nhớ chính là thiên tài.
Nếu Cung Âu một mực ở lại chỗ này, anh không thể không nhìn ra được điều gì.
Cung Âu ngồi trước bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu, có tập bị anh tiện tay quăng xuống đất, có tập để lại trên bàn, một tay gõ gõ trên bàn phím.
Mệt mỏi nghỉ tay một chút.
“Tiểu Niệm, cho anh một ít nước.”
Cung Âu thốt lên.
Nói xong, Cung Âu mới nhận ra Tiểu Niệm cũng không ở bên cạnh anh, anh chau đôi chân mày lại, cảm thấy hơi tức ngực khó chịu đứng lên, nóng nảy cực kỳ.
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy một bức tranh treo trên tường.
Tranh vẽ một phong cảnh mùa đông, rất trong sáng, một cặp đôi đang đánh gậy chơi trượt tuyết, rất vui vẻ.
Không biết tại sao Cung Âu nhìn bức tranh kia rất khó chịu, cảm thấy hình ảnh trong bức tranh không vừa mắt khiến tâm trạng liền không tốt.
Anh từ bàn làm việc đứng lên đi tới bên tường, giơ tay gỡ bức tranh kia xuống, liền đập một phát xuống bàn.
Khung tranh thủy tinh bể nát.
Bức tranh cũng hư hỏng.
“Ầm.”
Cung Âu tiện tay ném luôn bức tranh, bức tranh bị rách toát ngay giữa hình ảnh cặp đôi nam nữ đang nắm tay, anh lúc này mới cảm thấy thoải mái.
Anh trở lại bàn làm việc, đưa mắt nhìn lại đống văn kiện.
Làm việc.
Nhanh một chút làm xong việc, anh có thể nhanh một chút được gặp cô.
Cô rời khỏi anh càng lâu, anh càng không thoải mái, cảm giác giống như bị thiếu đi một phần cơ thể.
Cung Âu mở văn kiện tiếp tục đọc, cửa liền bị đẩy vào, lần này là Mộ Thiên Sơ.
Một Thiên Sơ đứng ở cửa, vừa bước vào, ánh liền liền nhìn vào bức tranh bị hư hại, sắc mặt có chút khó coi, anh đi về phía Cung Âu, đem điện thoại đặt ở trên bàn: “Tiểu Niệm gọi”
Ở chỗ này, bất kể thiết bị liên lạc nào đều bị tịch thu.
Có liên lạc cũng bị quản lý nghiêm ngặt.
Cung Âu lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó cầm điện thoại lên nghe: “Tiểu Niệm”
Giọng anh trầm thấp từ tốn, trong giọng nói hiện ra hết cưng chiều.
“…”
Mộ Thiên Sơ đi tới, nhặt bức tranh lên, đem chỗ rách sếp lại, giống như bức tranh chưa từng bị rách.
“Cung Âu, anh có phải rất mệt mỏi không, hay là đi nghỉ ngơi đi.”
Thời Tiểu Niệm đau lòng nói.
“Không cần phải nghỉ ngơi.” Cung Âu lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn Một Thiên Sơ một cái đầy khinh miệt: “Dù sao có người giỏi tiên đoán cũng không nghỉ ngơi.”
Chờ anh đem tất cả mọi chuyện tra ra cũng được.
Rất nhanh.
Một Thiên Sơ đứng đó, sắc mặt không đổi.
Thời Tiểu Niệm bên kia nghe không hiểu ý hắn, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Cung Âu, anh về đi, anh phải trở về nước.”
Nghe vậy, Cung Âu ánh mắt dao động một cái.
“Tại sao?”
“Hệ thống điện thoại di động toàn cầu N.E xuất hiện chỗ sơ hở khác lớn, mọi người không giải quyết được, anh phải tự mình trở về.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Chỗ sơ hở?”
Cung Ấu nhất thời biến sắc, đang muốn hỏi tiếp, bên tai liền vang lên một giọng nói “Cung Âu trở về đi, ở đây có Thiên Sơ cũng tốt rồi.”
“A”
Cung Âu cười lạnh một tiếng, tròng mắt đen nhìn về phía Mộ Thiên Sơ: “Có Một Thiên Sơ tốt? Ngươi nói với mẹ ngươi đi, ta sợ bà đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”
“…”
Mộ Thiên Sơ trầm mặc đứng trước mặt anh, trên tay nắm thật chặt bức vẽ.
“Chuyện của cha rất khó sao?” Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.
“Cũng không phải rất khó làm, em để cho Phong Đức nghe điện thoại đi, anh biết chuyện này hơi cấp bách.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
“Được.”
Phong Đức ở trong điện thoại nói sơ lược tình hình vơi Cung Âu, Cung Âu biết chuyện trong nước cũng là chuyện cấp bách cần giải quyết, anh nếu không trở vể, chuyện sẽ càng ngày càng tệ.
Cung Âu cúp điện thoại, hạ ánh mắt nhìn sấp tài liệu trên bàn, trong ánh mắt đầy thâm sâu.