Thời Tiểu Niệm vội vã đứng lên đỡ bà ngồi dậy, để bà tựa đầu vào thành giường, đang muốn xoay người đi rót nước, bàn tay lại bị Từ Băng Tâm nắm chặt lấy.
Cô quay đầu, hai mắt Từ Băng Tâm đau thương nhìn cô: “Xin lỗi, Tiểu Niệm, mẹ không phải cố ý muốn đánh con, mẹ biết con không làm sai cái gì, xin lỗi, Tiểu Niệm, con hãy tha thứ cho mẹ, là mẹ không tốt, mẹ thật sự không tốt.”
“Mẹ, con không trách mẹ.” Thời Tiểu Niệm cắt ngang lời bà, ngồi xuống giường: “Mẹ đừng suy nghĩ những chuyện kia, cha sẽ trở lại, chuyện gì rồi cũng sẽ qua.”
“Đau không?”
Từ Băng Tâm đưa tay xoa mặt cô, đau lòng hỏi.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Mẹ nghỉ ngơi một lát, con đi nấu cháo cho mẹ.”
“Con đi ngủ đi.” Từ Băng Tâm không đành để cô làm việc.
“Con không sao, tinh thần rất khỏe mạnh.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, đứng lên từ từ rời đi, vừa ra khỏi cửa phòng, cô suýt chút nữa ngã xuống, vội vã đưa tay bám vào tường mới không để cho mình ngã xuống.
Cô lắc lắc đầu, sau đó rời đi.
Cung Âu cũng giống như cô, liên tục mấy chục tiếng không ngủ, không biết hiện tại anh như thế nào?
Nhất định anh ra sức đúng không? Vì cô, anh cái gì cũng dám, một điểm mệt nhọc tính là gì.
Thời Tiểu Niệm ở nhà bếp nấu một ít cháo cùng vài món điểm tâm sau đó bưng lên lầu, vừa vào trong phòng, chỉ thấy Từ Băng Tâm ngồi ở đầu giường lại nhìn tờ giấy kia, nhìn câu ngạn ngữ tiếng Ý.
“Mẹ, ăn chút cháo đi.”
Thời Tiểu Niệm bưng khay đi tới.
“Tiểu Niệm.”
“Vâng.”
“Mẹ nghĩ rồi, vẫn nên gọi Cung Âu trở về đi.” Từ Băng Tâm nhẹ giọng nói.
Bàn tay Thời Tiểu Niệm đang bưng khay cứng đờ, sau đó nhìn Từ Băng Tâm, từng chữ từng chữ nói: “Mẹ, con dùng tính mạng của mình xin thề, Cung Âu sẽ không có bất kỳ ác ý gì đối với Tịch gia.”
Từ Băng Tâm chột dạ tựa đầu giường, mộ đôi mắt kinh ngạc mà nhìn kỹ cô, hồi lâu mới nói: “Mẹ tin con. Nhưng mẹ không thể đánh cược được, Tiểu Niệm, con có tình yêu của con, mẹ cũng có tình yêu của mẹ, mẹ không dám đánh cược bất kỳ thứ gì, mẹ muốn cha con bình an trở về. Con gọi Cung Âu trở về có được hay không ?”
Nói cho cùng, Từ Băng Tâm vẫn không có cách nào tin tưởng Cung Âu tuyệt đối.
Thời Tiểu Niệm đứng trước giường, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào đuôi lông mày của cô, dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
“Không được.” Thời Tiểu Niệm kiên định lắc đầu.
“....”
Gương mặt Từ Băng Tâm tràn đầy đau thương.
“Mẹ yêu cha, vì lẽ đó con càng cần Cung Âu phải giúp con cứu cha ra.” Thời Tiểu Niệm nói, không cho bà chen vào: “Cung Âu là người thông minh, không có gì chuyện anh ấy không giải quyết được .”
“Còn có Thiên Sơ nữa mà.” Từ Băng Tâm nói.
“Có thêm Cung Âu, không phải nhiều hơn một tầng bảo đảm sao ? Xin mẹ tin tưởng Cung Âu, cũng tin tưởng con.”
Thời Tiểu Niệm nói, không chịu thỏa hiệp.
“Sau này con sẽ có nhiều thời gian chứng minh Cung Âu tốt với chúng ta như thế nào nhưng chí ít không phải lúc này.”
Từ Băng Tâm chột dạ ngồi đó, bi thương nhìn cô, hi vọng được sự đồng ý của cô.
“Mẹ ăn cháo đi.”
Thanh âm của Thời Tiểu Niệm rất nhu hòa, rất mềm, lại có một phần cố chấp.
Cô tin Cung Âu sẽ vượt qua tất cả.
Cô để bát cháo sang một bên, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Thời Tiểu Niệm không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy Phong Đức thở hồng hộc đứng ở cửa, trên mặt hiện lên sự vội vã, một tay chống ở cửa, thở hổn hển, quần áo trên người có chút lộn xộn, vẫn là bộ ngày hôm qua.
“Phong quản gia, làm sao vậy ?”
Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên nhìn thấy Phong Đức lo lắng như thế, con người này giống như núi Thái Sơn, suy sụp mà mặt không biến sắc, trầm ổn mà tao nhã.
Mí mắt của cô cứ như vậy, không nhừng nhảy lên.
“Tôi vốn dự định phái một nhóm người đến bảo vệ cho Tịch tiểu thư để chuẩn bị về nước nhưng tôi vừa nhận được tin tức, hệ thống N.E có một lỗ thủng lớn, trong nước đang khẩn cấp xử lý, e rằng thiếu gia phải tự mình trở về một chuyến rồi.”
Phong Đức đứng ở cửa nói.
Nếu như là chuyện nhỏ, Phong Đức sẽ không chấn động như thế, nhưng đó là tập đoàn N.E, là thiếu gia một tay sáng lập ra.
Tất cả đều là tâm huyết của thiếu gia, tất cả tình cảm của Thiếu gia đều đặt vào bên trong đó.
“....”
Đĩa thức ăn trong tay Thờì Tiểu Niệm rơi xuống đất.
Thì ra, không phải là ảo giác của cô, là thật, tất cả mọi chuyện đồng loạt xảy ra với cô, giống như một cơn bão.
........
Bên trong cao ốc được xây dựng theo kiểu kiến trúc khép kín, mọi người ra ra vào vào, bên trong ô vuông thủy tinh trên tường để các loại súng lục.
Ánh nắng rực rỡ.
Trong một căn phòng, trên giá trên tường bày các loại sách, trong phòng phảng phất mùi thơm dịu nhẹ.
Một thân ảnh cao lớn đứng trước kệ sách, đôi chân thon dài, bóng lưng thẳng tắp, giờ khắc này động tác nhấc tay nhấc chân của anh mang theo một tia quý khí bẩm sinh.
Cung Âu đứng đó, đôi mắt đen bén nhọn nhìn chằm chằm các loại văn kiện trên giá sách, bàn tay thon dài cầm lấy một phần phần văn kiện trên đó xuống, sau đó ngồi vào trước bàn làm việc.
Mở văn kiện ra, tay trái nhanh chóng lật qua từng trang văn kiện, tay phải nhanh chóng gõ bàn phím máy tính, đốt ngón tay hết sức linh hoạt.
Gương mặt anh lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, tầm mắt nhích tới nhích lui trên màn hình máy tính và văn kiện, dùng tốc độ nhanh nhất xem tất cả mọi thứ.