Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ.”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, vội vã đưa tay ôm lấy Từ Băng Tâm, cố hết sức ôm lấy bà đến trên giường.
“Tịch tiểu thư.”
Phong Đức từ bên ngoài vội vã chạy vào, thấy thế liền sửng sốt, Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn hắn: “Ông mau xem mẹ tôi có sao không ? Bà ấy vừa ho ra máu, còn ngất xỉu, ông mau nhìn xem.”
Thời Tiểu Niệm dồn hết sức ôm Từ Băng Tâm nằm lên giường, tay sờ qua người bà, toàn thân bà đã toát mồ hôi lạnh.
“Được.”
Phong Đức cầm hộp thuốc đi tới, theo sau là mấy bác sĩ của Tịch gia.
Mấy người ở nơi đó làm kiểm tra cho Từ Băng Tâm, một lúc sau, Phong Đức vừa cầm điện thoại vừa đi về phía Thời Tiểu Niệm: “Tịch phu nhân chỉ là tức giận công tâm, cần tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Tức giận công tâm ?”
Thời Tiểu Niệm cũng đoán được, mẹ luôn được cha chăm sóc quá tốt, không chịu nổi sóng gió, kết quả bây giờ lại bị hai đả kích qua lớn kéo đến.
“Đúng vậy, hiện nay cần phải để bà ấy ổn định lại, tránh bị kích thích.” Phong Đức nói: “Tôi vừa hỏi bác sĩ, trên đảo này có đầy đủ thuốc, không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm an tâm gật đầu.
Phong quản gia nói không có chuyện gì thì nhất định là không có chuyện gì.
Chỉ là cha chưa trở lại, làm sao để tránh khỏi bị kích thích ?
“Phong quản gia, ông ra ngoài cùng tôi một lát.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Từ Băng Tâm đang mê man, sau đó đi ra ngoài.
Buổi tối trong phòng yên tĩnh vô cùng, ánh đèn rơi vào trên người cô.
Thời Tiểu Niệm vừa ra đến cửa liền tựa ở trên tường, uể oải ấn ấn đầu, Phong Đức lo lắng nhìn cô: “Tịch tiểu thư, sắc mặt của cô rất kém.”
Thời Tiểu Niệm không thể sinh bệnh hay bị thương, bằng không chờ thiếu gia trở về sẽ trừng phạt ông ta.
“Tôi không sao.”
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng nở nụ cười, ra hiệu mình không có chuyện gì, nói: “Phong quản gia, ông xem báo chưa ? Biết em trai tôi và...”
“Tịch tiểu thư cũng biết sao?” Phong Đức kinh ngạc: “Tôi cũng vừa nhận được tin tức từ trong nước, nói như vậy, tin tức này là mấy báo trong nước cùng phát ra, tôi sẽ lập tức phái người ngăn chặn tin tức phát tán trên Internet.”
Internet so với báo chí càng thêm trí mạng, loại bí mật trong giới quý tộc này chắc chắn sẽ lưu truyền trên toàn thế giới.
Hiện tại Phong Đức mới biết được tin tức này, chấn động không ngừng, nhưng bề ngoài không hề nói gì.
“Tôi đã điều tra qua, những tờ báo đăng bài đều là những báo có uy tín lớn, người tạo ra những lời đồn này hẳn là thân phận cũng không đơn giản.” Phong Đức nói.
“Là Mona.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Tiểu thư Mona? “ Phong Đức đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Ngoại trừ cô ta sẽ không có người khác.”
Không có mấy người biết chuyện này, Cung gia cùng Cung Âu đương nhiên sẽ không tự mở miệng, còn lại cũng chỉ có Mona. Cô ta biết, đồng thời cũng có năng lực này.
Là ai làm không có gì kỳ quái.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy kỳ quái là tại sao bây giờ mới lan truyền tin tức như vậy, nếu như là hận Cung Âu, muốn trả thù, tại sao không làm luôn sau buổi tiệc đính hôn, mà phải chờ tới bây giờ ?
“Tịch tiểu thư có dự tính gì? Việc này có cần thông báo cho thiếu gia một tiếng hay không ?” Phong Đức hỏi.
“Không được.” Thời Tiểu Niệm lập tức nói.
“…”
Phong Đức đứng đó, không cần cô giải thích thêm cái gì liền gật đầu.
Đúng là không thể thông báo, thiếu gia luôn luôn tôn kính Đại thiếu gia, nếu như biết Đại thiếu gia bị người khác trắng trợn nói xấu, e sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của thiếu gia.
Suy nghĩ một chút, Phong Đức mới nói với Thời Tiểu Niệm: “Tịch tiểu thư, tôi phải về nước một chuyến, tôi muốn toàn diện áp chế loại lời đồn này.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cũng không nghĩ ra biện pháp khác.
Trong tay Mona vẫn nắm bắt nhược điểm này, việc này qua đi, cũng sẽ không xảy ra sóng gió gì nữa.
Nhưng vì sao cô có loại trực giác, vẫn còn chuyện gì đó mà cô không biết.
Là bởi vì tất cả mọi chuyện đều dồn đến một chỗ sao ?
Thời Tiểu Niệm lần nữa trở lại phòng ngủ, Thời Địch đang cẩn thận dọn dẹp mớ hỗn độn trên đất, tư thái thấp kém này khiến Thời Tiểu Niệm nhíu mày.
Cô cúi người xuống cầm khăn lau sạch sữa bò trên đất, Thời Địch ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Cô không phải người hầu của Tịch gia, cô không cần làm những thứ này.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
“Xin lỗi chị, có phải em làm không tốt không ? Xin lỗi, xin lỗi.” Thời Địch quỳ trên mặt đất liều mạng xin lỗi Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng này của cô ta chỉ biết lắc lắc đầu, cũng không biết chị em các cô còn có thể nói cái gì: “Cô đi về nghỉ ngơi đi, không cần làm những việc này, cô chăm sóc Mộ Thiên Sơ cẩn thận là được.”
“Vâng.”
Thời Địch thấp kém gật đầu, đứng lên, thu dọn rác rưởi rồi mới rời đi.
Thời Tiểu Niệm đóng cửa lại, ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Từ Băng Tâm, trông nom bà.
Đã lâu không ngủ.
Trời bên ngoài dần dần sáng, Thời Tiểu Niệm cảm giác thân thể mình đang tiêu hao quá mức, người đã uể oải đến cực độ, trong đầu trống rỗng, làm sao đều ngủ không được.
Sáng sớm, Từ Băng Tâm đã tỉnh lại.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi ?”
Thời Tiểu Niệm sốt sắng hỏi.
“Con vẫn ngồi ở chỗ này sao ?” Từ Băng Tâm kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt lại ướt át, giãy giụa muốn ngồi dậy.