Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nhưng quan trọng nhất trong kế hoạch chính là bệnh tình của Cung Âu, tôi thấy hiện tại không thể nào kích thích được.”
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói.
Ban đầu lúc Mona nói cho anh ta thì anh ta cực kì chấn kinh, thậm chí Cung Âu còn có bệnh chướng ngại nhân cách.
Mona nói chỉ cần một khi bệnh tình của Cung Âu bạo phát, anh ra sẽ giống như quả cầu đầy hơi không cần chạm cũng có thể nổ mạnh.
“Kích thích cũng cần từ từ, chúng ta từ từ kích thích hắn ta, hiện tại chỉ cần một bước cuối cùng thôi là có thể làm cho bệnh tình của Cung Âu đến đường cùng.” Mona cười nói.
“Cô xác định có thể sao?” Mộ Thiên Sơ tự nhận đối với phương diện tâm lý không hề nghiên cứu cho nên không thể nắm chắc.
Nói xong Mộ Thiên Sơ đi tới bên cạnh cầm một cái ly lật ngửa rót rượu đỏ vào trong ly.
“Đương nhiên.” Mona gật đầu: “Hơn nữa bước cuối cùng tôi sẽ tự mình thực hiện, tôi sẽ để cho Cung Âu biết hối hôn trước mặt mọi người, làm tôi mất mặt sẽ phải trả giá lớn như thế nào!”
Giây phút nói ra lời này trong mắt Mona đầu âm ngoan và u oán.
Mộ Thiên Sơ bưng chén rượu đưa cho Mona, thưởng thức biểu tình trên mặt cô ta, sau đó cười lạnh một tiếng: “Phụ nữ độc ác đúng là sinh vật đáng sợ.”
“Không thể so vẻ ngoan độc như Mộ thiếu gia, ngay cả Tịch gia cũng lấy tới tay, nghe nói Tịch gia đối với anh có ơn?”
Mona đánh trả, ngồi trên ghế sofa nở nụ cười.
“Nhỡ may vấn đề tâm lý của cô có vấn đề gì khác biệt, Cung Âu sẽ ra tay với tôi, nếu không thì sớm hay muộn Cung gia cũng sẽ tới tìm tôi. Tôi không có bối cảnh như gia tộc Lancaster cho nên cần giữ lại cho mình một con đường lui, không phải vậy sao?” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói.
“Người đàn ông vô cùng tàn nhẫn.”
Cung Âu khiến cô ta nhục nhã, cô ta sẽ nhớ kỹ từng chút một.
Mona từ trên ghế ngồi dậy, cầm cái ly trong tay.
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta, sau đó lại nhìn ly rượu của mình.
“Mộ thiếu gia.”
Bác sĩ Mi Ba lo lắng nhìn Mộ Thiên Sơ, anh ta không nên uống rượu.
“Không có việc gì.” Mộ Thiên Sơ nhìn ông ta một cái, khóe môi nhếch lên: “Tôi sẽ nhanh chóng nhìn thấy Cung Âu từ trên đỉnh cao rơi xuống, một ly rượu này đáng để uống.”
Mộ Thiên Sơ cầm ly chạm nhẹ cái ly của bác sĩ Mi Ba, sau đó nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Anh ta nhìn rượu trong ly, từ trong chất lỏng đó nếm được mùi chua xót.
Thành công sao?
Vậy thì không bao lâu nữa có thể nhìn thấy Thời Tiểu Niệm thương tâm muốn chết rồi.
Thành phố S, vật đổi sao dời, ban đêm đổi thành ban ngày bận rộn, người qua đường ai nấy đều vội vã.
Cứ đến lúc xẩy ra chuyện gì lớn tất nhiên sẽ kéo theo lời đồn, mà Thời Tiểu Niệm và Phong Đức ở nơi bí mật ra sức không chế mấy lời đồn này không truyền vào tai Cung Âu.
Đã có thể điều tra sự mờ ám bên trong ngày đó, Cung Âu đã biết rõ toàn bộ.
Ngày hôm đó cũng thay đổi tất cả.
Sắp sang năm mới, bên ngoài đường phố đã bắt đầu giăng đèn lồng đỏ, mỗi người ra cửa hận không thể quàng thêm một cái khăn quàng đỏ để cảm nhận niềm vui sướng chào đón năm mới.
Mà bên trong N.E lại xuất hiện cảnh tượng trái ngược.
Nơi đó chỉ có máy tính lạnh lẽo và một ít đồ sản phẩm công nghệ cao, không màu đỏ, không một chút không khí năm mới.
Không có gì hết.
Bị nhốt liên tục sáu này, tổng giám đốc đặc xá cho nên mọi người đã không còn hưng phấn này chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Cung Âu ngồi xổm xuống sàn thủy tinh, áo sơ mi trắng trên người đặc biệt chói mắt.
Thủy tinh vô cùng trong suốt, từ vị trí này của anh vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu.
Dưới lầu, chỉ thấy nhân viên N.E tốp năm tốp ba đi xuống, trên tay mỗi người đều cầm một lá thư sau đó rời đi.
Mà trên bức thư chính là đơn xin từ chức.
“……”
Cung Âu cứ ngồi xổm nơi đó yên lặng nhìn cảnh tượng dưới lầu, mặt không đổi sắc.
Anh tìm kiếm Thời Tiểu Niệm, người phụ nữ kia không biết chạy đi đâu mà không tìm thấy cô, làm cho anh nhìn mọi người đến nộp đơn xin từ chức.
Đúng là không thức thời.
ở lĩnh vực khoa học kĩ thuật này ai mà không cảm thấy vinh dự khi được làm việc cho N.E, vậy mà đám người này lại rủ nhau xin từ chức.
Vậy thì từ đi.
Lúc N.E tuyển người có bao người tranh đấu xông tới, còn khi phải trả giá cho công ty thì không ai muốn ở lại hết.
Nhưng vì sao anh lại thấy phiền toái như vậy?
Giống như cả người đều không cảm thấy thoải mái.
Nhất định là do Thời Tiểu Niệm không ở bên cạnh, người phụ nữ không biết hai ngày này đang làm gì mà luôn cầm di động của anh chơi, chơi không thấy tăm hơi đâu luôn.
Biết rõ anh không thể không thấy cô trong thời gian dài.’
Anh tìm thấy cô, cùng cô nói hiện tại có thể đi Ý cứu cha cô rồi, sau đó lại để cho bộ phận nhân sự thông báo tuyển dụng, chiêu về một đám tinh anh, không thể tuyển mấy kẻ không có kiên định, không trung thành vào, cũng không thể tuyển mấy kẻ không có ý tốt.
Ừ, cứ vậy đi.
Không có gì anh không giải quyết được.
Cung Âu từ dưới sàn thủy tinh đứng lên, từng bước đi xuống cầu thang, càng xuống dưới anh càng nghe được đủ loại âm thanh.