Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 906: Chương 906: Chương 472: Thư này chính là đơn từ chức 2




“Ôi chao, các người hà tất gì phải thế, đừng nói là thành phố S này, ngay cả nước mà nói các người có thể tìm được công việc khác lương cao như vậy sao?”

“Người thì không có tiền là không được, nhưng người không thể vì tiền mà chết. Dù sao cứ tiếp tục như thế ở N.E thì tôi sẽ tiêu rồi, tôi tình nguyện ra ngoài làm một mình còn hơn.”

“Tôi cũng vậy, lúc tổng giám đốc mở đại hội chúng ta không biết chuyện nội tình trong đó, xin cho, nếu không phải tính tình anh ta càng ngày càng tệ, thời gian trước mắng không ít người thì làm sao có thể bị lộ nội tình chứ?”

“Trước kia tôi luôn mê muội tổng giám đốc, cảm thấy có thể gần anh ta được chút nào thì hay chút ấy, hiện tại thì tôi thấy rõ rồi, đẹp trai cũng chỉ có thể nhìn ngoài mặt mà thôi.”

“Nghe nói cha của tiểu Mão qua đời, cô ấy cũng không thể gặp cha lần cuối.”

“Tôi từ chức, làm xong thủ tục sẽ đi ngay.”

“Tôi cũng xin từ chức, nếu thủ tục không xong tôi sẽ bị bồi thường hợp đồng.”&  “……”

Cánh tay Cung Âu buông lỏng hai bên người từ từ nắm thành nắm đấm, hàm răng cắn chặt, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận, chỉ muốn lao xuống mắng cho bọn thối tha một trận.

Âm thanh bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại.

Cung Âu cúi đầu, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm ở cách đó không xa cùng Phong Đức đi tới, đang cầm cái khay bày bánh ngọt hết sức tinh xảo.

Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, trong lỏng Cung Âu buông lỏng, cứng đứng trên bậc thang nhìn xuống.

Cấp dưới không chú ý tới anh.

Bình thường anh đều đứng ở phòng Tổng giám đốc, căn bản sẽ không đi xuống.

“Đây là bánh ngọt Tịch tiểu thư làm, mời mọi người ăn.”

Phong Đức bưng cái khay, mặt mũi hiền lành nhìn mọi người, giọng nói ôn hòa.

Mấy người nhân viên bị Thời Tiểu Niệm cắt ngang đều không được tự nhiên đứng đó, nghe nói được mời ăn bánh ngọt nên tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ, ấp úng đứng tại chỗ, không dám đưa tay cầm bánh.

Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt bọn họ, mặc chiếc váy xanh dài, màu sắc nhã nhặn càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.

Nhìn biểu tình khác nhau của bọn họ, Thời Tiểu Niệm ảm đạm cười: “Mọi người không cần để ý, tôi tới không phải để giữ mọi người ở lại, chuyện công việc luôn dễ hợp dễ tan, nhưng tôi mong mọi người suy xét một phen, nếu mọi người tạm thời thôi việc thì rất nhiều chuyện sẽ không thể hoàn thành, có thể chờ có người tới rồi mọi người lại đi có được không?”

  “……”

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ nhìn cô.

“Tôi biết mấy ngày nay mọi người đều khó chịu, nhưng dù như thế nào N.E cũng có một phần tâm huyết của mọi người, tôi tin mọi người cũng không mong nó bị tổn thương đầy mình.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười, bưng cái khay lên: “Được rồi, tôi chỉ nói như vậy với mọi người, mọi người tự mình suy xét, ăn bánh ngọt đi.”

Thấy Thời Tiểu Niệm có ý tốt, cũng không có ý trách cứ bọn họ, mọi người từ từ cầm lấy bánh ngọt ăn.

Ăn ăn, bầu không khí khẩn trương dần biến mất.

“Tịch tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi sẽ chờ đám nhân viên mới tới rồi mới rời đi.”

“Thật ra tôi rất thích công việc này, nếu không phải bị giam lỏng đến sáu ngày, tôi cũng không từ chức đâu, những lời bên ngoài cô không cần để ý, bọn họ đều tức giận nên mới nói hươu nói vượn với đám phóng viên.”

Nói hươu nói vượn với đám phóng viên?

Cung Âu đứng trên bậc thang, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn đám người phía dưới.

Còn dám ăn bánh ngọt Tiểu Niệm làm, bọn họ có tư cách gì?

Cung Âu lạnh lùng trừng bọn họ, xuống dưới liền nghe thấy có người đang nói: “Tịch tiểu thư, tôi thấy được tranh cô vẽ rồi, cô có tài vẽ tranh, cũng không hamm quyền quý như bên ngoài vẫn nói, Tổng giám đốc lại bị bệnh như avyaj, không bằng cô…”

“Thiếu gia!”

Đột nhiên Phong Đức nhìn thấy Cung Âu đứng ở cầu thang, hoảng sợ, giọng nói bất ổn.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Cung Âu đứng trên bậc thang, một tay chống nơi tay vịn cầu thang, một tay đút vào túi quần, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, đôi mắt đen làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Cô ngây người, một tuần này Cung Âu không đi xuống, anh nghe được sao? Nghe được nhiều hay ít?

Đột nhiên Cung Âu đi xuống giống như ma, cả người đều tản ra khí đen.

Không biết ai đó hét một tiếng kết quả nhiều người hét ầm lên, một đám nhân viên sợ hãi tới mức để lại bánh ngọt rồi bỏ chạy, bánh ngọt rơi đầy đất, dưới đất trở nên bừa bãi.

  “……”

Thời Tiểu Niệm còn bị người ta đụng hai lần.

Trong mắt Cung Âu xẹt qua vẻ đau lòng, sau đó dằn xuống, ánh mắt thâm trầm Thời Tiểu Niệm và Phong Đức: “Hai người đi theo tôi lên đây!”

  “……”

Thời Tiểu Niệm mím môi, nhìn bộ dáng anh xoay người rời đi, trong lòng cảm thấy không yên.

Để khay bánh ngọt xuống, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức lên lầu, bọn họ đi lên cầu thang, dọc đường đi chỉ nghe thấy tiếng giày giẫm xuống đất.

“Sao anh lại xuống đây?” Thời Tiểu Niệm đuổi theo bước chân anh, nhẹ giọng hỏi.

“Không thấy em đâu cả.” Cung Âu đáp lại.

Không thấy cô đâu đương nhiên anh sẽ đi tìm.

‘…”

Thờì Tiểu Niệm muốn hỏi Cung Âu một gì đó, lại nhìn thấy mặt mũi Cung Âu lạnh lùng, lời nói cũng không ra khỏi miệng cô được.

Tại phòng làm việc cực lớn, Cung Âu đi tới trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía hai người bọn họ “Có phải hai người có chuyện giấu anh phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.