Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 907: Chương 907: Chương 473: Thời Tiểu Niệm, em thật sự làm anh thất vọng! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm trầm xuống, vội hỏi: “Không, anh muốn làm gì? Chuyện công ty đã giải quyết được sao? Nếu không chúng ta đến Ý, không biết cha em như thế nào rồi.”

Cô nói rất nhanh, mấy chữ này cơ hồ không phát ra khỏi miệng.

“Thời Tiểu Niệm, từ khi nào tốc độ nói của em lại nhanh như vậy?” Cung Âu lạnh lùng nhìn cô.

“Không mà.”

“Nói nhanh giống như chột dạ vậy.” Cung Âu lý luận

“…”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, không nói ra lời.

“Đưa di động cho anh.” Cung Âu ngồi vào ghế dựa, duỗi tay về phía cô, ngón tay thon dài vươn ra, cô có thể nhìn thấy đường chỉ tay trong lòng bàn tay anh.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, ngón tay không tự giác cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Điện thoại, điện thoại của em để ở dưới lầu rồi.”

“Vậy sao?” Cung Âu lạnh lùng thốt ra, đôi mắt đen đảo qua Phong Đức: “Ông, đọc số điện thoại cho tôi.”

“…”

Cả người Phong Đức cứng đờ, không biết phải làm sao.

Anh bấm mấy cái, tiếng chuông điện thoại vang lên bên người Thời Tiểu Niệm.

Nhìn hai người bọn họ thờ ơ, Cung Âu cười nhạo một tiếng: “Các người định làm phản rồi hả?”

Thậm chí ngay cả anh nói cũng không nghe.

“Cung Âu, em muốn ra ngoài một chút, anh đi với em được không?” Thời Tiểu Niệm mệt nhọc muốn dời sự chú ý của Cung Âu.

Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, cả người nghiêng về phía trước, ngón tay đặt lên điện thoại bàn ấn mấy con số.

Quả nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, không thể giấu nổi nữa.

Cô nghĩ ít ra chờ anh chữa trị xong mới xem lại mấy cái này.

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm cứng đờ, đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra đặt lên bàn, Cung Âu cầm điện thoại, ngón tay chi chuyển mấy cái sau đó nhập số liệu vào máy tính.

Văn phòng khổng lồ không một tiếng động.

Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh phồn hoa, tấp nhập.

Cung Âu di chuyển các ngón tay nhanh chóng gõ một hồi, tầm mắt anh lướt qua màn hình máy tính, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Thời Tiểu Niệm cảm giác cánh tay của mình trở nên lạnh lẽo, trong mắt ảm đạm.

Đứng ngồi cũng cảm thấy khó khăn.

Phong Đức đứng bên cạnh, ông cố gắng trấn tĩnh nhưng giờ phút này không biết nên đặt tay vào chỗ nào.

Một lúc lâu sau giọng nói của Cung Âu mới vang lên: “Thời Tiểu Niệm, em tới đứng bên cạnh anh.”

“À…”

Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, đến bên cạnh Cung Âu, vừa mới đi tới đột nhiên Cung Âu cầm điện thoại đang truyền dữ liệu ném tới người Phong Đức, tức giận hét lên: “Hai người các người lại dám giở trò với điện thoại và máy tính của tôi”

Sáu hôm trước anh bận rộn khắp nơi đến giờ mới biết đi động và máy tính của anh đều bị động tay động chân, không thể nào nhận được tin tức của bên ngoài.

À, thật giỏi.

Một người là người phụ nữ của anh, một là quản gia của anh, hai người liên hợp tạo phản sao?

“…”

Phong Đức bị ném trúng ngực cảm thấy rất đau, cả người lùi về sau mấy bước, không dám ôm lấy vết thương, chỉ có thể cúi đầu đứng yên tại chỗ.

Thời Tiểu Niệm chấn kinh nhìn Phong Đức nhưng cả người lại bị Cung Âu giữ chặt: “Cung Âu, anh đừng như vậy.”

Dứt lời, CUng Âu quay đầu, đôi mắt đen trừng cô, hung hăng hất tay cô ra, lớn tiếng chất vấn: “Em cũng định chơi anh sao? Em là người phụ nữ của anh, anh bận rộn không biết trời trăng gì mà em lại ở sau lưng anh động tay động chân! Thời Tiểu Niệm, em thật sự làm anh …. Thất vọng!”

Anh cảm thấy bị phản bội.

Loại cảm giác này không tốt, rất không tốt.

Thời Tiểu Niệm bị anh hất ra lùi về sau mấy bước, muốn nói lại bị Cung Âu cắt ngang: “Em đứng yên đó cho anh! Không cho phép đi đâu!”

“…”

Thời Tiểu Niệm cắn môi, tay chân lạnh toát đứng yên trước cửa sổ sát đất.

Cung Âu ngồi trước bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, lật lật bên trong, không tìm thấy thứ mình muốn, Cung Âu càng thêm nôn nóng, ở bên trong tóm được cái gì liền ném ra cái đó, nắm được một cái đập hỏng một cái.

“Anh muốn tìm cái gì? Em tìm giúp anh.” Thời Tiểu Niệm lên tiếng hỏi.

“Im miệng.”

Cung Âu gầm lên, lại dùng sức kéo ngăn kéo ra, truecj tiếp cầm cả ngăn kéo đập bể, lại kéo ngăn kéo khác.

Thời Tiểu Niệm nhìn động tác mãnh liệt của anh, nhíu nhíu mày muốn biến anh đang làm gì.

Cô cầm một cái usb từ trong túi áo ra.

“Ầm.”

Cung Âu đang hung hăng ném ngăn kéo vừa lôi ra ném xuống, usb, usb có thể sửa lại máy tính và điện thoại.

“Ngay cả cái này cũng muốn giấu sao? Rốt cuộc có gì đó không muốn để em nhìn?”

Cung Âu trừng mắt tức tối nhìn cô, thô lỗ giật usb trong tay cô cắm vào máy tính.

Thời Tiểu Niệm đưa tay giữ chặt vai anh, gắt gao ôm lấy anh, cúi đầu đặt cằm lên người anh.

Bàn tay cô rất lạnh.

Sắc mặt Cung Âu âm trầm.

“Em làm gì vậy? Tránh ra.” Cung Âu oán hận nói.

“Cung Âu, em yêu anh.” Thời Tiểu Niệm ôm anh, từng chữ từng chữ nói ra :”Dù anh đã thay đổi như thế nào, em vẫn mãi mãi yêu anh!”

Cả người anh cũng lạnh như vậy nhưng giọng nói của cô lại rất ấm áp.

Thời Tiểu Niệm ôm chặt anh, không nỡ buông ra, nhưng vẫn bị Cung Âu kéo ra đẩy sang bên cạnh.

Cung Âu nhanh chóng gõ lên bàn phím, ngón tay gõ lên tạo ra âm thanh rất thanh thúy.

Màn hình máy tính từ từ chạy 0% đến 100%.

Sửa lại thành công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.