Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 909: Chương 909: Chương 474: Anh bắt đầu xuất hiện ảo ảnh 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chiêu này không tệ, cao chiêu.

Sớm không chơi, muộn không chơi, lại chơi vào lúc này, ngay thời điểm vị trí N.E trong thành phố đang không ngừng giảm xuống.

Trong mắt Cung Âu xẹt qua tia hận thù, ngón tay xé miếng giấy ra làm hai tựa như xé gương mặt của Mona.

Công bố bệnh của anh, vậy còn lại…

Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, cầm quyển báo tạp chí, tiếp tục lật, lần này, anh chỉ nhìn tựa đề tin tức.

Cung gia đóng cửa không ra, kí giả phỏng vấn không tới vợ chồng Cung lão gia.

Cung Âu nhốt toàn bộ nhân viên N.E, tước đoạt quyền riêng tư, mọi người liên doanh kiện tòa án, muốn một câu trả lời thỏa đáng.

Hiện nay, số lớn nhân tài trong N.E đã chạy mất, tất nhiên khiến cho một tòa đế quốc khoa học kĩ thuật ầm ầm sụp đổ.

Sau khi Cung Âu tự đính hôn, sóng gió không ngừng tới, Trung Quốc có nói khắc chồng, không biết vị hôn thê mới này có phải như vậy không.

Theo tiết lộ, Cung Âu tính tình nóng nảy, hở một chút là đánh chửi người, những người thường ở bên cạnh không ngừng kêu khổ, người bị bí mật sát hại đếm không hết.

Thời Tiểu Niệm là người phụ nữ “hiền lành” nhất, bị Cung Âu làm trọng thương, nhiều lần nhập viện, vẫn dùng mọi cách che giấu chân tướng.

Lịch sử đen tối nhất của Thời Tiểu Niệm là bị ném tới một đất nước nghèo khó, cuộc sống không thuộc về mình.

Nói anh là đủ rồi.

Tại sao còn muốn nói Thời Tiểu Niệm, tại sao còn muốn nói cô?

Thời Tiểu Niệm của anh không sai, cô không có lỗi gì, tại sao phải đi nói cô?

Những nhà truyền thông này, anh sẽ đi tố cáo từng cái, anh muốn tất cả truyền thông này không tồn tại trên thế giới này.

Cung Âu hung hăng đập lên bàn, đưa tay gõ bàn phím, tra hỏi thông tin, đôi mắt dần dần ứ máu.

Tại sao?

Tại sao truyền thông phải nói nhiều như vậy?

Trừ trong nước, tin tức nước ngoài đã bay đầy trời, tất cả đều nói Thời Tiểu Niệm vì tiền nên ở bên cạnh anh, dù sao cũng không có người nào sẽ yêu người bị rối loạn hoang tưởng.

Tại sao phải nói cô?

Thời Tiểu Niệm là của anh, những người đó dựa vào cái gì mà nói? Dựa vào cái gì?

Cung Âu trợn mắt nhìn màn hình vi tính, tựa như thấy vô số người đứng bên cạnh anh, ngón tay hùng hùng hổ hổ chỉ trỏ anh, tất cả đều mắng Thời Tiểu Niệm.

Bọn họ đang chửi Thời Tiểu Niệm hạ tiện.

Không cho phép mắng!

Ai cũng không được phép mắng Thời Tiểu Niệm của anh! Không cho phép, ai cũng không được!

Ảo ảnh trước mắt Cung Âu ngày càng nghiêm trọng.

“Tất cả im miệng cho tôi!”

Cung Âu hô khàn cả giọng, đứng lên hung hãn quăng tất cả đồ trên bàn xuống đất, trợn mắt u ám nhìn phía trước, trong đôi mắt ứ máu thấy vô số người đứng đó.

Vô hình, anh cảm thấy khủng hoảng, người lui về sau hai bước.

Không cho phép mắng, ai cũng không được phép mắng Thời Tiểu Niệm của anh. Thời Tiểu Niệm rất tốt, cô là người phụ nữ tốt nhất, cô là tốt nhất.

Cô là tốt nhất.

Thời Tiểu Niệm đứng ngoài cửa nghe được tiếng động bên trong, có loại sợ hãi và khẩn thộp không thể nói ra, đưa tay chuẩn bị đẩy cửa, Phong Đức ngăn cô lại: “Tịch tiểu thư, hay là để thiếu gia một mình lát nữa đi, ngài ấy sớm muộn cũng phải biết.”

Những chuyện này không thể lừa gạt được nữa.

Tay Thời Tiểu Niệm cứng đờ giữa không trung, đứng dựa vào cửa: “Tôi thật không biết, tin vịt bay đầy trời, tôi làm sao cũng không ngăn cản được.”

Mấy ngày qua, cô và Phong Đức không hề nhàn rỗi, liều mạng phong tỏa tin tức.

Trong nước bị hai người họ ngăn cản còn chưa bùng nổ hoàn toàn, nhưng nước ngoài đã điên cuồng, tin vịt ùn ùn kéo đến.

Cung Âu chỉ bị rối loạn hoang tưởng lại bị bọn họ thổi phồng như bệnh thần kinh vậy, nhân viên của N.E còn quở trách, tố cáo tội trạng của Cung Âu với truyền thông.

Cung Âu, chỉ vậy mà bị đẩy tới đỉnh sóng gió.

Cô không dám tưởng tượng Cung Âu sẽ biến thành bộ dạng gì.

Anh nhất định sẽ tốt chứ?

Chắc anh nhất định sẽ phấn khởi đi.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm mặt mình thật chặt, Phong Đức hỏi cô: “Tịch tiểu thư, cô lạnh không?”

“Lạnh nha, đặc biệt lạnh, đặc biệt lạnh.”

Hai mắt Thời Tiểu Niệm không tiêu cự nhìn tới trước.

“…”

Phong Đức yên lặng đứng đó.

Trong phòng làm việc, một mình Cung Âu đứng đó, hai cánh tay liều mạng quơ loạn bên người, qua thật lâu, anh mới phát hiện tất cả là ảo ảnh.

Ảo ảnh.

Anh xuất hiện ảo ảnh rồi.

Anh cúi đầu, bỗng dưng, ánh mắt anh trợn lớn, chặt chẽ nhìn tin tức trên mặt báo.

Con trai trưởng Cung gia bị đồng tính luyến ái.

Anh.

Cung Âu chặt chẽ trợn mắt nhìn tờ báo, giống như thấy ảo ảnh đáng sợ gì, người liên tục lui về sau, lập tức lui tới cửa sổ sát đất, bên ngoài đang có tuyết rơi.

Toàn thế giới biết anh bị rối loạn hoang tưởng.

Toàn thế giới nghĩ Thời Tiểu Niệm là người phụ nữ ham tiền.

Bây giờ, toàn thế giới biết bí mật của anh trai anh.

Tất cả mọi thứ, tất cả mọi người đều biết, đều biết hết.

Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.