Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 910: Chương 910: Chương 474: Anh bắt đầu xuất hiện ảo ảnh 2




“Cung Âu, em trai tốt, em luôn thông minh, tới xem anh làm hệ thống này thế nào, anh muốn làm ra chút thành tích cho cha xem.”

“Cung Âu, có anh ở bên, em không cần mệt mỏi như vậy, bất luận là gì, em muốn học cứ học, không muốn học thì không học, giao cho anh.”

“Sinh ra trong Cung gia, thật khiến người ta mệt mỏi mà. Anh thật sự mệt mỏi, Cung Âu.”

Những tin tức kia còn một chồng thật dày.

Trong lúc bất chợt, Cung Âu không dám nhìn nữa, không dám nhìn bất cứ gì nữa.

Anh không biết tiếp theo còn có bao nhiêu tin tức điên cuồng.

Tiếp theo là của người nào?

Của Phong Đức?

Của cha mẹ anh?

Cung Âu xoay người, dường như là lảo đảo đi ra ngoài, giẫm trên sàn nhà lạnh như băng, chạy tới cửa, đưa tay kéo cửa ra.

Thời Tiểu Niệm ngồi chốm hổm dưới đất, thấy cửa mở, lập tức đứng lên, chân đã tê cứng.

Cung Âu đứng trước mặt cô, khuôn mặt vẫn anh tuấn nhưng đôi mắt tựa như bị ứ máu vậy, trông quỷ quyệt hung ác.

“Cung Âu?” Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn chằm chằm anh: “Anh ổn không?”

“…”

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, vô hình, anh lại thấy vô số người đang chỉ trỏ nhục mạ cô, cô đứng trong đám người, bị tất cả mọi người chỉ, toàn là tay bẩn thỉu chỉ lên người cô.

“Cung Âu?”

Thời Tiểu Niệm kéo tay áo anh.

Con ngươi Cung Âu khẽ nhúc nhích, định thần lại mới phát hiện mọi thứ chẳng qua chỉ là ảo ảnh của anh.

Cũng không có người chỉ trỏ cô.

Cung Âu hất tay cô ra, lui vào phòng làm việc, lấy áo choàng dài màu xám tro mặc lên người đi ra ngoài.

“Anh đi đâu?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Không được đi theo tôi.”

Cung Âu lạnh lùng nói, xoay người đi ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm muốn đuổi theo nhưng hai chân cô tê dại, đi cũng không đi được, cô cắn chặt răng đuổi theo.

Cung Âu đi thang máy xuống dưới, trực tiếp đi ra ngoài, dọc theo đường đi có không ít nhân viên thấy anh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, ánh mắt kia có tò mò, có đồng tình, có chán ghét, có căm hận, thậm chí còn có cười trên sự đau khổ của người khác.

Cung Âu mặt không thay đổi đi qua bọn họ, những ánh mắt kia tựa như mũi dao bay đến trên người anh.

Anh để hai tay vào túi áo, đi một đường ra ngoài.

Đi tới cửa có thanh âm gọi anh lại: “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!”

Cung Âu dừng bước, xoay người, chỉ thấy có mấy nhân viên N.E đang xách túi, ôm hộp đi tới anh.

Chung quanh có không ít người nhìn bọn họ.

“Tổng giám đốc, ngài muốn đi đâu?” Một người trung niên tuổi tác khá lớn hỏi.

Cung Âu lạnh lùng nhìn cái hộp trong tay bọn họ, không trả lời mà chỉ nói: “Các người muốn nghỉ tập thể? Không được! Ở lại ít nhất một nửa.”

Tòa cao ốc N.E không thể ít người hơn nữa.

“Tổng giám đốc, chúng tôi không phải nghỉ việc.” Mấy nhân viên đứng trước mặt Cung Âu rõ ràng yếu thế hơn, thanh âm cũng yếu đi: “Những năm nay chúng tôi được tổng giám đốc chỉ giáo nhiều, chúng tôi muốn ra ngoài làm một mình, còn tiền hợp đồng, chúng tôi sẽ đền.”

“Làm một mình?”

Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo.

“Phải, tổng giám đốc.” Một nhân viên đưa hộp trên tay ra: “Tổng giám đốc, đây là đơn từ chức của mọi người.”

Một cái hộp đầy phong thư.

Thời Tiểu Niệm và Phong Đức đuổi tới, thấy Cung Âu giận dữ ném cái hộp ra ngoài, phong thư như tuyết bay xuống đầy đất, sắc mắt Cung Âu triệt để khó coi.

“Mấy người là thứ gì chứ?” Cung Âu trợn mắt nhìn bọn họ, cuồng loạn hét, ánh mắt ngày càng phát ra đỏ tươi: “Làm một mình? Bằng đầu của mấy tên phế vật các người mà muốn làm một mình? Cả đời các người cũng chỉ đi làm thuê thôi.”

Sắc mặt mấy nhân viên nhất thời trở nên khó coi.

Thời Tiểu Niệm xông tới, kéo Cung Âu: “Cung Âu, anh đừng như vậy, chuyện này sớm muộn cũng qua thôi.”

Chung quanh có không ít người đang nhìn bọn họ.

Trước cao ốc N.E có người đi qua cũng không khỏi dừng lại.

Phong thư rơi đầy đất.

Tuyết chậm rãi rơi, rơi trên phong thư, làm ướt dấu tích trên đó.

Cung Âu mặt đầy tức giận nhìn mấy người trước mặt.

Thời Tiểu Niệm nhìn mấy người đó nói xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay tâm tình Cung Âu không tốt, anh ấy không có ý đó, mọi người đi đi. Nhưng tôi vẫn hi vọng mọi người suy tính lại, chờ có người nhận việc của mọi người rồi đi.”

“Tịch tiểu thư, cô không cần vì ngài ấy mà nói tốt, theo như cô nói, vậy Tổng giám đốc không có lúc nào tâm tình tốt cả.” Người trung niên dẫn đầu cười khổ một tiếng: “Vốn là tôi muốn giao phó công việc xong mới đi, nhưng bây giờ, tôi một khắc cũng không muốn giữ lại.”

Dứt lời, Cung Âu xông tới trước nắm cổ áo ông, con ngươi đen âm u trợn mắt nhìn ông: “Ông là thá gì!”

Người nọ bị Cung Âu túm thiếu chút nữa không thở nồi, Cung Âu cao lớn, cả người ông bị anh xốc lên, gót chân cách đất.

Ông nhìn Cung Âu, trong mắt bắt đầu lộ ra oán hận: “Cung Âu, cậu có nghĩ tới tại sao cậu biến thành bộ dạng này không? Tính cách cậu cực kì tồi tệ, bắt chúng tôi làm việc như máy, cậu căn bản tôn trọng người khác cũng không có, không thể tốt mãi đâu. Ông trời công bằng, bây giờ rốt cuộc cũng đến lúc cậu bị tất cả mọi người xa lánh.”

“Ông lặp lại lần nữa!”

Cung Âu nhìn ông hét.

“Cung gia đóng cửa không ra ngoài, bất kể cậu, N.E cũng không kiên trì được bao lâu bởi vì chúng tôi đều đi hết. Toàn thế giới đều chửi mắng cậu, Tịch tiểu thư là người phụ nữ tốt như vậy cũng phải chịu tội theo cậu, bị người bên ngoài nhục mạ chỉ trích, nói cô ấy cần tiền mà không cần mạng.” Người trung niên bị Cung Âu siết cổ áo nói: “Cậu có từng nghĩ tới tại sao không? Bởi vì đây là báo ứng của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.