Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 911: Chương 911: Chương 475: Anh không phải cố ý, Tiểu Niệm 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cung Âu vung quả đấm lên đánh về phía người trung niên, Thời Tiểu Niệm nhanh chóng từ sau ôm lấy Cung Âu: “Đừng mà, Cung Âu!”

“...”

Cung Âu đứng ở đó, ánh mắt đỏ như máu, nắm đấm cứng đờ giữa không trung.

Nhưng vẫn có tiếng vang lên ngoài cửa, các ký giả bên ngoài nhanh chóng chụp một màn này lại.

Cung Âu quay đầu nhìn sang, những ký giả kia bị dọa quay đầu chạy.

Lại có tin tức mới.

Thời Tiểu Niệm nhận ra Cung Âu sẽ không làm bậy nữa, mới chậm rãi buông anh ra, đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh chăm chú.

Cung Âu buông nhân viên đó ra.

Mấy nhân viên vừa giận lại vừa nơm nớp lo sợ ôm đồ đi ra ngoài, Cung Âu hung ác trừng mắt nhìn bọn họ, nhìn cái rương trên tay họ, giống như là ôm N.E của anh đi, cướp N.E của anh.

N.E

Đó là của anh trai anh.

“Ầm!”

Trong mắt Cung Âu xẹt qua một tia tức giận đến điên cuồng, cướp cái rương trong tay người đó đập xuống đất.

Vừa vặn nên lên chân Thời Tiểu Niệm.

“...”

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt đứng ở đó, không dám phát ra tiếng nào, bởi vì đầy người đứng xung quanh, ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, mà Cung Âu cũng sợ nhất là cô bị thương.

Chỉ có chính cô biết mình đau bao nhiêu.

Trong rương kia chứa vật rất nặng, lại đúng lúc nện lên bàn chân vốn bị thương của cô.

Cô ngay cả chân cũng không chịu rút ra, cứ mặc cho cái rương đè như vậy.

Vừa rút ra, Cung Âu sẽ thấy cô chảy máu.

Bên cạnh, Cung Âu không có chú ý tới cô, cướp lấy cái rương trong tay bọn họ tiếp tục đập xuống đất, đập hai cái máy vi tính, mấy chiếc điện thoại di động.

“...”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn anh.

“Cung Âu, anh đừng như vậy nữa có được hay không?” Thời Tiểu Niệm giơ tay lên nắm lấy tay áo anh.

“Không cần em quan tâm!” Cung Âu đang nóng giận, xoay người đẩy cô ra, trợn mắt hô lên: “Đi theo anh có cái gì tốt! Sao em lại không đi đi? Sao em không thu dọn đồ vật đi đi?”

Anh trai không để ý đến anh.

Cha mẹ đóng cửa không ra.

Nhân viên của N.E người thì đi người thì chạy.

Có phải cô cũng nên đi hay không?

Thời Tiểu Niệm không có đứng vững, cả người bị nặng nề đẩy xuống đất, đau đến thân thể co rút.

Đột nhiên có người thét chói tai lên “A!”

Cung Âu rũ mắt, lúc này mới nhìn thấy chân Thời Tiểu Niệm bị thương, máu tươi chảy ướt đẫm, ngay cả vải băng vốn trắng muốt cũng nhiễm đõ.

Anh đứng ở đó, trong mắt dâng lên sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống cởi giày cô ra: “Tại sao lại bị thương?”

Hỏi xong, Cung Âu nhìn gương mặt tái nhợt của cô nói: “Là anh sao?”

Anh quay đầu nhìn lại cái rương kia.

“Không phải, là em vô tình.”

Thời Tiểu Niệm vội vàng nói.

“...”

Cung Âu buông chân cô ra, lui về phía sau từng bước, giống như là sợ cái gì vậy.

“Cung Âu.”

“Thời Tiểu Niệm, em cứ thích giả vờ vô sự như vậy sao?” Cung Âu đứng trước mặt, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, giây phút kia sắc mặt của anh cũng trắng bệch, không đẹp mắt hơn cô bao nhiêu, anh nói: “Đau chính là đau, bị thương chính là bị thương, có gì mà phải giả vờ không sao?”

“...”

Thời Tiểu Niệm tê liệt ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn anh.

Không biết vì sao, thái độ này của Cung Âu làm cô cảm thấy hốt hoảng không nói ra được.

Rõ ràng anh cách cô gần như vậy, nhưng cô lại có ảo giác không thấy rõ gương mặt của anh, thật giống như anh cách cô rất xa.

Một bông tuyết thật nhỏ rơi vào chân mày anh, nhanh chóng biến thành giọt nước.

“Anh băng bó giúp em.” Hồi lâu sau, Cung Âu đi tới bên cạnh, vừa muốn ôm cô lên.

“Không quan trọng, Cung Âu, em không sao, chỉ là vết thương nứt ra, không có chuyện gì.”

Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, không muốn cho anh lo lắng.

“Không quan trọng, có phải chờ đến lúc anh mất khống chế giết chết em, đó mới là quan trọng hay không?” Đôi mắt Cung Âu đỏ ngầu như máu, nghiến răng nói từng chữ từng chữ: “Được rồi, em nói không sao thì không sao, vậy anh đi ra ngoài một chút.”

Lỡ như anh lại làm cô bị thương nữa, bây giờ trong mắt anh tràn đầy ảo ảnh, xảy ra chuyện gì chính anh cũng không biết.

Cung Âu xoay người rời đi.

“Anh đi đâu?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh.

Đi dạo.

Cung Âu lạnh nhạt nói, mặt không chút biểu tình đi về phía trước, không có lái xe, anh đi dọc theo con đường, bông tuyết rơi trên người anh.

Tất cả mọi người đều nhìn anh chăm chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.