“Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm khẩn trương từ dưới đất đứng lên, chân đau đến suýt chút nữa cô đã té xuống, Phong Đức thấy vậy vội vàng đỡ cô: “Tịch tiểu thư, tôi băng bó vết thương cho cô.”
“Phong quản gia, ông đi theo Cung Âu, tôi không yên tâm anh ấy.”
Cung Âu bị đả kích lớn như vậy, cô rất lo lắng anh.
Phong Đức do dự nhìn cô: “Nhưng vết thương của Tịch tiểu thư...”
Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn ra bên ngoài, đã không thấy được bóng người của Cung Âu, vội vàng nói: “Chìa khóa xe, tùy tiện đưa tôi một chìa khóa xe!”
Phong Đức không hiểu cô muốn làm gì, cầm chìa khóa xe đưa cô.
Thời Tiểu Niệm đè chìa khóa xe xuống, một chiếc xe nhỏ màu đen ngừng cách đó không xa sáng đèn lên, cô lập tức đi khập khễnh về phía chiếc xe.
“Tịch tiểu thư!”
Phong Đức khiếp sợ kêu cô, chân cô còn bị thương mà.
Thời Tiểu Niệm giống như không nghe được vậy, mở cửa xe ngồi lên, nổ máy, chọn một phương hướng, rời khỏi cao ốc N.E
Bông tuyết nhỏ bé vẩy lên đường trong thành phố S.
Những món đồ màu đỏ rực trên phố hiển lộ vẻ vui mừng năm mới.
Cung Âu đi từng bước từng bước về phía trước, bóng lưng không còn thẳng tắp như trước kia, có chút hơi sụp, bông tuyết rơi vào trên áo choàng của anh.
Trên phố, người đi đường rối rít nhìn anh bằng ánh mắt khác thường.
Giống như nhìn động vật vậy.
Người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, những ánh mắt kia giống như những con dao đâm về phía anh.
Cung Âu quơ quơ đầu nhìn về phía trước, người đi đường lại ít đi.
Lại là ảo giác sao?
Vậy những ánh mắt quái dị của bọn họ cũng là ảo giác sao?
Lần đầu tiên, Cung Âu cảm giác mình không thể đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, anh lấy một cái khẩu trang từ trong túi ra che lên mặt, để tay xuống, anh nhìn thấy máu tươi trên tay mình.
Đó là máu của Thời Tiểu Niệm.
Là do anh làm cô bị thương.
Anh tổn thương Thời Tiểu Niệm, anh tổn thương Thời Tiểu Niệm.
Máu của Thời Tiểu Niệm, đây là máu của Thời Tiểu Niệm, máu của người phụ nữ anh yêu nhất.
Anh từng nói, cô là xương trên người anh, bây giờ anh lại làm cô bị thương, thì ra tháo xương mình lại đau như vậy.
Đau đến giống như đã chết.
Cung Âu rũ mắt nhìn tay mình, màu đỏ tươi kia chiếu vào trong mắt anh, năm ngón tay thon dài bắt đầu run rẩy, càng run dữ dội hơn.
“Anh không phải cố ý, Tiểu Niệm.”
Anh nói thật nhỏ.
Anh không phải cố ý.
Anh xem cô còn quan trọng hơn cả mạng của mình, anh không muốn làm cô bị thương, cho tới bây giờ anh cũng không muốn làm cô bị thương.
Như vậy máu...
Cung Âu cúi đầu nhìn hai tay dính đầy máu tươi, cả thân thể bắt đầu phát run.
Tại sao anh lại làm cô bị thương?
Bệnh của anh thật là đã không còn thuốc nào cứu nổi sao? Tại sao ai cũng chỉ trích anh, tại sao toàn thế giới đều mắng anh?
Anh đã làm sai điều gì?
Chẳng qua anh chỉ là yêu Thời Tiểu Niệm mà thôi, chẳng qua anh chỉ bị bệnh mà thôi.
Anh không muốn làm Thời Tiểu Niệm bị thương, thật không muốn.
“Tại sao không mắng anh, Tiểu Niệm?” Cung Âu nhìn máu tươi trên tay mình lẩm bẩm, thậm chí anh không thể nhớ nổi mình đã làm Thời Tiểu Niệm bị thương như vậy bao nhiêu lần, dù sao cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Anh là khắc tinh của cô sao?
Anh đã từng nói muốn bảo vệ cô, kết quả, người làm cô bị thương lại là anh.
A.
Ha ha.
Cung Âu cảm thấy mình vô cùng buồn cười, mùi vị bị chúng bạn xa lánh, mùi vị tự tay tổn thương người mình yêu nhất, ngày này, Cung Âu cảm nhận được vô cùng rõ ràng.