Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nghĩ, chắc áo khoác của anh cũng đã ướt.
Đèn của thành phố sáng lên, chiếu sáng từng con phố.
Thời Tiểu Niệm lái xe với tốc độ rùa bò, lẳng lặng đi theo sau lưng của Cung Âu, Cung Âu trở lại cao ốc N.E
Nhưng anh không đi vào.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên xe nhìn Cung Âu từng bước từng bước đi vào tòa cao ốc đối diện, đứng dưới một cái cây, nhìn tòa cao ốc N.E đầy nguy nga, khẩu trang màu đen che giấu vẻ mặt của anh.
Dưới bóng đêm, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Trên cây treo mấy cái đèn lồng nho nhỏ, ánh sáng màu đỏ tương phản với tuyết trắng, anh đứng ở đó không nhúc nhích, mặc kệ cho bông tuyết bám trên áo khoác tan dần đi.
Thời Tiểu Niệm theo ánh mắt của anh nhìn vào tòa cao ốc N.E, cao ốc không mở đèn, tối om một mảng.
Ngoài cửa sáng ngời, thế nhưng ánh sáng này cũng không làm người ta cảm thấy thoải mái, bởi vì có nhân viên lục tục ôm những cái rương từ trong đi ra ngoài, rời đi.
Bọn họ cũng chuẩn bị rời khỏi chỗ này, rời xa người quản lý cố chấp cuồng.
Bọn họ đều cho rằng, bầu trời bên ngoài tốt hơn.
Nhưng không ai biết rằng, cái người cố chấp cuồng này vì N.E mà tốn bao nhiêu tâm huyết, nơi này so với Cung gia lại là tất cả của Cung Âu, là sự để lại của anh trai anh, nhưng bây giờ nó lại giống như là một ngôi sao đang từ từ mất đi ánh sáng.
Cung Âu phải chấp nhận như thế nào?
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu lấy điện thoại từ trong túi ra, cô lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên điện thoại reo.
Cô ngồi ở chỗ tài xế cầm di động lên, chỉ thấy màn hình di động bất ngờ hiện tên Cung Âu.
Anh gọi điện thoại cho cô.
Thời Tiểu Niệm lập tức nhận điện thoại, ngước mặt nhìn Cung Âu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, trước mắt mơ hồ. làm cho tầm mắt của cô nhìn thấy mặt của Cung Âu lúc thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ.
“Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Chân của em băng bó chưa?”
Cung Âu hỏi cô.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt liếc nhìn vết máu đã khô trên chân, ngắn gọn nói: “Ừ, băng bó kĩ rồi.”
“Phải không?” Cung Âu đứng dưới tàng cây, đôi mắt vẫn nhìn N.E, giọng trầm thấp giống như không xảy ra chuyện gì: “Vậy bây giờ em đang nghỉ ngơi sao?”
“Đúng vậy, em đang nghỉ ngơi. Anh thì sao? Anh ở đâu, em tìm anh được không?”
Thời Tiểu Niệm không muốn cho anh biết là mình đi theo đuôi anh một đường.
Nhất định anh sẽ nổi giận.
“Tiểu Niệm.” Anh gọi tên cô, giọng nói rất hấp dẫn.
“Em đây.”
Thời Tiểu Niệm nói bằng giọng nhẹ nhàng.
“Trước kia em từng nói với anh, Cung Âu, nếu tính tình của anh vẫn cứ cổ quái như vậy, người khác cũng sẽ rời khỏi anh.” Cung Âu vừa nhìn cao ốc N.E vừa nói vào điện thoại, anh khẽ nhếch cằm, một bông tuyết nhỏ rơi vào trong mắt của anh.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn ngồi trong xe, sau đó hồi tưởng lại nói: “Đó là chuyện lúc trước, rất lâu rồi.”
Cực kì lâu trước kia.
Khi đó, cô còn chưa có yêu anh, cô không vừa lòng với tính tình xấu của anh, cho nên cô mới nói ra như vậy.
Nhưng bây giờ cô rất hối hận, muốn thu hồi lại những lời đó.
Có thể để cho cô thu hồi lại không?
“Khi đó anh nói với em, người đi mất là những người vốn không nên lưu lại.” Cung Âu nói bằng giọng trầm thấp, cách khẩu trang hơi khàn khàn vang lên trong điện thoại: “Đến bây giờ anh mới phát hiện là mình đã sai. Không nên đi cũng sẽ đi, N.E có thể cũng phải đi mất.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngây người, lông mi khẽ run: “Sẽ không đâu, Cung Âu. Em biết bây giờ anh không dễ chịu, không có sao, cứ coi khoảng thời gian này là một kì nghỉ dài hạn, điều chỉnh xong tâm trạng, anh sẽ biết xử lí N.E như thế nào, đúng không? N.E sẽ không đổ vỡ.”
Đế quốc khoa học kĩ thuật của anh, tình cảm hoài niệm của anh với anh trai cũng sẽ không đổ vỡ.
“Tiểu Niệm, anh biết bệnh của anh đã đến tình trạng không thể nào không chữa trị.”
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm cười khanh khách: “Cung Âu.”
“Anh xuất hiện ảo ảnh.” Cung Âu tiếp tục nói, giọng có một chút ủy khuất, giống như một đứa bé vậy.
“Anh nói gì?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, nhìn Cung Âu cách đó không xa.
Cung Âu đứng dưới tàng cây, nâng một tay che mắt của mình, sau đó nói: “Anh cảm thấy bây giờ anh càng ngày càng giống một người bị bệnh thần kinh.”
Rất lâu rồi, anh không muốn mắng chửi người, cũng không muốn nổi giận.
Có thể là càng ngày anh càng không thể khống chế chính mình.
“...”
“Không phải bệnh thần kinh là không biết mình có vấn đề sao, nhưng tại sao anh vẫn thanh tỉnh nhìn bệnh tình của mình càng ngày càng nặng hơn? Thanh tỉnh nhìn chính mình biến thành một người bị bệnh thần kinh như vậy?” Cung Âu hơi tự giễu nói, đôi mắt bị ngón tay đè càng lúc càng đỏ hơn, ánh mắt hiện lên đầy hơi nước.
“Cung Âu, bây giờ chẳng qua là áp lực của anh quá lớn. Không có chuyện gì, anh tin tưởng em, chúng ta đi chữa bệnh, chữa xong bệnh tất cả sẽ tốt hơn, không phải N.E cũng cần anh sao, nhất định anh phải tỉnh lại.”
Thời Tiểu Niệm nói.