Cô nghe thấy giọng nói của anh tràn đầy tự trách.
Cô không muốn thấy Cung Âu như vậy.
“Vậy nếu như không trị hết thì sao?” Cung Âu hỏi ngược lại.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói ra lời, đâu ai đảm bảo sẽ trị hết bệnh trăm phần trăm.
“Nếu như trị không hết, N.E sẽ bị hủy, càng ngày sẽ càng có nhiều người rời khỏi anh, Phong Đức cũng sẽ rời đi, hai đứa con sinh đôi cũng sẽ rời đi, còn có em. Dĩ nhiên, em là sẽ không thể nào rời đi.” Cung Âu nói bằng giọng trầm thấp: “Em sẽ bị anh nhốt, anh sẽ không cho phép em có được sự tự do, không có sự giao lưu, anh sẽ nhìn em chằm chằm hai mươi bốn giờ, cho đến lúc em phản kháng, sau đó anh lỡ tay... giết em. Có lẽ, anh sẽ phân thây em, có lẽ, anh sẽ còn khiến thi thể em....”
Cô là sự kiên trì lớn nhất của anh, một người có chướng ngại tinh thần thì chuyện gì cũng làm ra được.
“Em sẽ không phản kháng.”
Thời Tiểu Niệm không suy nghĩ gì mà cắt đứt lời nói của anh.
“...”
“Nếu như tình huống biến thành tệ hại như vậy, anh liền nhìn em chằm chằm hai mươi bốn giờ đi, không sao hết, em không muốn tự do, em không muốn giao lưu, cái gì em cũng không muốn, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy anh là em cũng đã đủ hài lòng.” Thời Tiểu Niệm nói, giọng chắc chắn như đinh đóng cột, không chút do dự nào.
Nghe thấy lời nói của cô, Cung Âu ở bên kia trầm mặc.
Yên lặng một lúc lâu.
Thời Tiểu Niệm ngước mặt, chỉ thấy Cung Âu đứng ở đó, cứ đặt điện thoại ở kế bên tai rồi đứng như vậy, tuyết nhỏ bé, nhưng trên tóc, trên vai anh vẫn tụ thành một tầng mỏng màu trắng.
“Tiểu Niệm, anh mệt mỏi.”
Giọng nói kia rất thấp rất thấp, từ bên tai cô truyền thẳng đến ngực.
“...”
“Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng mệt mỏi đến như thế này bao giờ, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn.” Cung Âu nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe, ngực cảm thấy đau đớn, vành mắt của cô từ từ ửng đỏ.
Cô phải nói gì để làm anh cảm thấy dễ chịu một chút?
Cô phải làm gì để anh có thể cảm thấy vui vẻ một lần nữa?
Cung Âu dựa lưng vào thân cây, hai chân di chuyển một chút, thấp giọng than thở về phía điện thoại một tiếng: “Lạnh quá, Tiểu Niệm, bên ngoài tuyết rơi thật lạnh.”
Lạnh?
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu đang đứng ở đó, tuyết từ trên vai anh rơi xuống.
Đúng, anh quá lạnh, anh cần lò sưởi, anh cần ôm.
“Cung Âu, anh chờ em, em lập tức đến ngay.”
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, sau đó cúp điện thoại, đưa tay muốn đẩy cửa xuống xe.
Nơi này không phải là chỗ có thể đỗ xe.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn là lái xe đến trước cao ốc N.E, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống xe, chân quẹo sang một bên, trên chân cảm giác đau đớn chết lặng.
Thời Tiểu Niệm ngước mặt nhìn đối diện, lại chỉ thấy dưới tán cây trống trơn, chỉ còn vài bóng đèn màu đỏ đang lắc lư trong gió.
Người đâu?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, mạo hiểm tuyết nhỏ chạy đến đối diện, đứng ở chỗ vừa rồi mà Cung Âu đã đứng, nhìn xung quanh, đường phố trống trơn không có một ai.
“Cung Âu! Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm la lớn.
Không có ai trả lời cô, một đám nhân viên công tác ở chỗ này nhìn cô.
Ngoài trời tuyết rơi đúng là rất lạnh, cô cầm điện thoại bấm số của Cung Âu, lại nghe thấy giọng nữ nhắc nhở cô là đối phương đã tắt máy.
Tắt máy?
Mới vừa rồi còn nói chuyện điện thoại.
Đi đâu rồi?
Thời Tiểu Niệm lấm lét nhìn trái nhìn phải, vừa tìm một đoạn đường bên trái, lại đi sang bên phải tìm: “Cung Âu! Cung Âu!”
Giọng nói của cô vang lên trong tuyết, mái tóc dài dính vài bông tuyết đang rơi.
“Tịch tiểu thư!”
Phong Đức từ cao ốc N.E đi ra, trên tay là một cái dù đen, thân sĩ che dù cho cô, hỏi: “Tịch tiểu thư, chân của cô phải băng bó lại, nếu không vải dính vào chân, xé ra sẽ rất đau.”
“Không thấy Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm không để ý đến chân của mình, lo lắng nhìn nói: “Ông mau cho người đi tìm, nhanh lên một tí.”
“Không thấy thiếu gia? A, được rồi.”
Phong Đức gật đầu, đưa dù cho Thời Tiểu Niệm, sau đó vội vàng chạy về cao ốc N.E.
Thời Tiểu Niệm cầm dù, đi dọc theo theo chỗ Cung Âu vừa mới đi ngang qua, hi vọng có thể gặp được anh, chỉ là trong nháy mắt, đã không thấy tin tức của anh.
Anh đi đâu?