Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một nửa số người trong cao ốc đã đi hết.
Ở dưới ánh mặt trờilà ao suối phun nước, Phong Đức bước từ trên xe xuống đất, vững vàng đi vào, đi vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu, ông đi vào phòng khách.
Sau đó mở lò sưởi lên.
Ngọn đèn lưu ly sáng mỹ lễ rực rỡ.
Một bóng người mảnh khánh ngồi trên ghế sô pha, đầm dài màu đen làm cô càng hiện ra vẻ gầy gò, đôi chân trợn tuột đạp dưới đất, trên chân làcó một băng vải thưa.
Vừa nhìn thấy cô, lông mày của Phong Đức không tự chủ được nhíu lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sô pha, trên mặt ghế lại chỉ hơi lõm xuống một tí, nhỏ cực kì, tay cô nắm ống điện thoại cổ, nghe thấy La Kỳ chỉ trích cô trong điện thoại.
La Kỳ vừa mắng vừa khóc.
“Tại sao phái nhiều người như vây đi ra ngoài tìm cũng không tìm được? Cái gì là vụ án mất tích đổi lại là vụ án bắt cóc? Tôi không cần biết là chuyện gì, nhất định phải tìm thấy Cung Âu cho tôi! Nếu không cô cũng sẽ không có cuộc sống yên ổn!”
La Kỳ mắng xong liền cúp điện thoại.
“...”
Cúp điện thoại xong. Thời Tiểu Niệm không nói lời nào, cứ ngồi ở đó như vậy.
Cô ngồi yên rất lâu, mới dùng động tác cứng đờ trả ống nghe về chỗ cũ, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm phía trước.
“Tịch tiểu thư, vẫn không điều tra được bất kì tin tức nào.”
Phong Đức đứng ở trước mặt Thời Tiểu Niệm nói.
Năm ngày tiếp theo, mỗi lần ông thấy Thời Tiểu Niệm, đều phải nói câu này một lần.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi, yên lặng không nói.
Một người giúp việc nữ bưng mâm đến, trên khay là thức ăn nóng hổi, Phong Đức thấy vậy mới hỏi: “Tịch tiểu thư, tại sao cô lại không dùng cơm.”
Năm ngày trôi qua, Thời Tiểu Niệm chỉ ngủ một giấc, đó là do ông không chịu nổi, bỏ mấy viên thuốc ngủ vào sữa bò cô mới ngủ.
Nhưng lại không dễ dàng ăn cái gì.
Người rất nhanh gầy xuống.
“Phong quản gia.” Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, đôi mắt mờ mịt nhìn xuống đất: “Ông nói xem tại sao tôi lại phải đi ngừng xe chứ?”
“...”
Phong Đức cau mày, trong mấy hôm nay ông đã nghe thấy Thời Tiểu Niệm nói những lời này rất nhiều lần
“Ngày đó rõ ràng là tôi cảm giác thật không tốt, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà tôi lại đi dừng xe, nếu tôi vẫn luôn canh giữ ở đó, Cung Âu sẽ không xảy ra chuyện.” Thời Tiểu Niệm nói, giống như đang lầm bầm lầu bầu.
“Tịch tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô, bản thân thiếu gia có võ, nhưng mà vẫn bị chiếc xe thương vụ đó bắt đi.”
Phong Đức nói.
“Tại sao tôi phải dừng xe, tôi không nên đi.”
Nhưng Thời Tiểu Niệm giống như là không nghe thấy được, vẫn tiếp tục lầm bầm lầu bầu, cơ thể gầy gò.
Cô không tin là anh bị bắt cóc, cô chỉ nghĩ là Cung Âu khó chịu, anh chỉ cần tránh đi đám người tự mình yên tĩnh một chút.
Có thể là năm ngày, suốt năm ngày.
Cô không tin anhtự nguyện bỏ rơi cô năm ngày, anh sẽ không.
Nhất định là anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể xảy ra chuyện gì chứ, cô cũng không nghĩ tới.
Phong Đức cau mày ngồi chồm hỗm xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm, ngưng mắt nhìn cô: “Tịch tiểu thư, xin cô đừng như vậy, nếu cô cũng ngã xuống ngay lúc này, lúc thiếu gia trở lại tôi phải ăn nói với thiếu gia như thế nào?”
Nghe vậy, lông mi của Thời Tiểu Niệm hơi run một chút, rũ mắt nhìn ông: “Ông yên tâm đi, tôi sẽ không ngã xuống, tôi sẽ không để cho một mình Phong quản gia chống đỡ tình hình này.”
Cô sẽ không ngã xuống.
Bởi vì cô còn phải chờ Cung Âu trở về.
“Tịch tiểu thư có thể nghĩ như vậy thật tốt, Trước đây lão gia, phu nhân đóng cửa không chịu ra ngoài, bây giờ không thấy thiếu gia, một khi truyền thông đưa tin, nhất định bọn họ sẽ phái người đến rất nhanh.” Phong Đức nói: “Sợ rằng đến lúc đó Tịch tiểu thư phải chịu khổ một chút, nhưng bất kể như thế nào, tôi nhất định sẽ coi chừng cô thay thiếu gia.”
“Tôi biết.” Thời Tiểu Niệm gật đầu nói.
“Cho nên nhất định cô phải lên tinh thần, ăn nhiều một chút,“
Phong Đức nói.
Thời Tiểu Niệm không có cố chấp, gật đầu một cái, bưng một chén cơm trắng từ trong tay người giúp việc nữ, cầm đũa lùa cơm vào trong miệng, không có một chút thanh âm nào, cứ nhai như vậy rồi nuốt xuống, không có một chút vị giác.
Phong Đức từ dưới đất đứng lên nói: “Vậy tôi đi làm việc.”
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của ông, nói: “Phong quản gia, có phải tiền đã xài hết hay không?”
Trước kia Cung Âu không có lập văn kiện pháp luật, bọn họ cũng chưa kết hôn, hiện tại cô vẫn không thể nào sử dụng tài sản của anh.
Tìm người là một việc hao tốn nhiều người và tiền của, tiền bạc là vấn đề quan trọng trước mắt, người của Cung gia
phái đi còn chưa đến, tiền trước kia sử dụng toàn là của Tiểu Niệm và Phong Đức.
Tiền mà trên tay Thời Tiểu Niệm có thể sử dụng đã xài hết.