Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“.......”
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch không còn giọt máu, giống như nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn một đám người đang quỳ trên đất.
Phong Đức ở bên ngoài đã nghe qua tin tức này, ông nhìn Thời Tiểu Niệm.
Chỉ không ngờ Thời Tiểu Niệm lại choáng váng như thế, ngây ngốc đứng trước bàn đọc sách.
“Tịch tiểu thư, cô có khỏe không ?”
Phong Đức hỏi.
“Phong quản gia, đuổi hết đám lừa đảo này ra ngoài.” Thời Tiểu Niệm cứng ngắc giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “Lừa đảo, các người đều là lừa đảo, đi ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài cho tôi.”
Một đám người quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
“Tịch tiểu thư, người khác tôi không biết, nhưng Peter đúng là người của thiếu gia.” Phong Đức đã gặp hắn ta hai lần.
“Bọn họ đều lừa tôi.” Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm thành thật nhìn Phong Đức, nghiêm túc nói: “Các người gạt tôi Cung Âu bị bắt cóc, mất tích, hiện tại lại có người gạt tôi, nói cha tôi chết rồi.”
Bị bắn chết.
Làm sao có thể chứ, người cha nghiêm túc, ngang bướng kia thường gọt táo cho cô ăn, ông rất khỏe mạnh, làm sao lại chết được chứ?
“Tịch tiểu thư!”
Phong Đức lo âu nhìn Thời Tiểu Niệm.
“Phong quản gia, ông đừng bị bọn họ lừa, lời đồn trong khoảng thời gian này còn chưa đủ nhiều sao, khắp nơi đều là lời đồn, bọn họ nói Cung Úc cùng Tịch Ngọc chết vì tình, bọn họ nói Cung Âu giết người sau đó bỏ đi để trốn tránh pháp luật, hiện tại còn nói cha tôi chết rồi.”
Thời Tiểu Niệm nói xong, bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì đó, nở nụ cười: “Tôi biết rồi, các người đang đùa giỡn với tôi đúng không? Tất cả đều là giả, Cung Âu khẳng định đang ở trong phòng bếp làm đồ ăn cho tôi, anh ấy không mất tích, cũng không bị bắt cóc có phải không ?”
Đều là giả.
Đều là lời đồn.
Thế giới này lời đồn nhiều lắm, do đó những thứ này đều là lời đồn.
Cô muốn đi tìm Cung Âu.
Đúng, tìm Cung Âu.
Cung Âu có thể nghĩ biện pháp cứu cha cô, anh thông minh như vậy, biện pháp gì cũng nghĩ ra được, cô muốn đi tìm anh, làm cho anh rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, để anh ăn, dỗ anh cao hứng.
Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ vừa chạy ra ngoài.
Cung Âu rất thích uống canh cá .
Một lần cô nấu canh cá, Cung Âu uống thật thoải mái, anh nhất định rất thích, cô làm cái gì anh đều thích.
“Cung Âu, em nấu canh cá cà chua cho anh uống có được hay không? Trời lạnh như thế này uống canh cá là tốt nhất.”
Thời Tiểu Niệm chạy vào nhà bếp, căn phòng vô cùng lạnh lẽo.
Bên trong trống rỗng.
Đồ làm bếp sạch sẽ không một hạt bụi.
Cô nhìn bàn ăn, phía trên cũng không có dấu vết ai ngồi.
Cô lui về phía sau hai bước, cả người xụi lơ dựa vào cánh cửa, hai mắt đỏ hồng, hoảng sợ nhìn tất cả những thứ trước mắt.
Không có ai.
Không có bất kỳ ai.
Cung Âu nên ngồi ở chỗ đó ăn, mỗi lần anh ăn giống như năm đó mất mùa vậy, ăn rất nhiều.
Thời Tiểu Niệm vọt vào nhà bếp, mở hòm giữ nhiệt ra, mấy ngày nay mỗi sáng sớm cô đều làm món mới, chờ Cung Âu trở về ăn.
Món ăn, một chút cũng không động tới.
Anh thật sự không ở đây.
Thời Tiểu Niệm ngây ngốc đứng ở nơi đó, lông mi run rẩy, lẩm bẩm: “Em không chê anh ăn nhiều, Cung Âu à.”
Trở về đi.
Sau này cô sẽ không bao giờ để ý việc anh ăn nhiều nữa, chỉ cần anh muốn, cô liền nấu cho anh ăn, cô cũng sẽ không bao giờ quản anh ăn bao nhiêu.
Thật sự.
“Tịch tiểu thư.” Phong Đức từ bên ngoài đuổi tới, lo âu nhìn Thời Tiểu Niệm: “Tịch tiểu thư, cô tỉnh táo lại đi, tiểu Quỳ tiểu thư vẫn chờ cô chăm sóc đấy.”
“Tôi, tôi không sao.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái, vừa quay người lại thì nhìn thấy đám người Peter, cô sợ hết hồn, lập tức nói: “Đuổi hết mấy tên lừa đảo này ra ngoài đi”
“Tịch tiểu thư, chúng tôi luôn nghe lệnh của Cung tiên sinh làm việc, lần này nếu như không phải tình thế nghiêm trọng, chúng tôi sẽ không tới quấy rối cô.” Peter đứng ở nơi đó cúi đầu nói, trên mặt có một vết thương.
“Tôi không tin các người.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, làm sao cũng không chịu chấp nhận sự thực này: “Sáng nay tôi mới nói chuyện điện thoại cùng mẹ, mọi việc đều tốt.”
Chẳng có chuyện gì phát sinh.
Không có ai chết.
“Có lẽ đối phương muốn áp chuyện này đi.” Peter nói, hắn cũng không rõ người kia nghĩ thế nào.
“Đối phương là ai?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Ở ngục giam bí mật, người cai ngục chính là người của Tịch gia, đấu tranh nội bộ rất rõ ràng, người đứng phía sau là ai, chúng tôi thực sự không biết.” Peter nói: “Nhưng Cung tiên sinh nhắc nhở chúng tôi, phải cẩn thận Mộ Thiên Sơ.”
Thời Tiểu Niệm cười lên: “Ông xem, ông còn nói bọn họ không phải lừa đảo, bọn họ chính là những tên lừa đảo, Thiên Sơ làm sao sẽ hại cha tôi chứ ? Anh ấy làm sao biết chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên mặt cô đã không còn, chỉ có sự cuồng loạn.
Tất cả đều là lừa đảo, tất cả đều là nói dối, tất cả đều là lời đồn.
Cung Âu không thấy.
Cha chết rồi.
Mộ Thiên Sơ là hung thủ.
Đây là chuyện cười, đây chính là chuyện cười !