“Mộ Thiên Sơ?” Phong Đức ngơ ngác, đột nhiên phản ứng lại: “Tịch tiểu thư, nếu như Mộ Thiên Sơ dám cướp Tịch gia, việc thiếu gia dạo này gặp nhiều sóng gió trắc trở liệu có phải do cậu ta làm không ?”
Nếu như là vậy, tâm cơ của người này không thể nói là không thâm trầm.
“Không thể nào!” Thời Tiểu Niệm dù muốn hay không vẫn phản bác, “Thiên Sơ sẽ không hại cha tôi, sẽ không đâu. “
“Tịch gia đấu tranh nội bộ việc này là không thể nghi ngờ, Tịch lão ngã một cái, ai được lợi nhiều nhất?” Phong Đức hỏi ngược lại: “Vốn là Tịch tiểu thư cùng thiếu gia được lợi, vào lúc này N.E xảy ra vấn đề, thiếu gia không thể không rời Tịch gia, ngay sau đó, Tịch lão liền chết, lúc đó Tịch gia cùng Tịch phu nhân còn có thể dựa vào ai ?”
Chỉ còn lại Mộ Thiên Sơ thôi.
Tịch gia chỉ còn lại Mộ Thiên Sơ độc quyền, điều này vốn rất rõ ràng, nhưng bọn họ gần đây đều vì chuyện thiếu gia mà bận bịu, mệt bở hơi tai, không dư thừa tinh lực đi quan tâm Tịch gia.
“.....”
Đầu Thời Tiểu Niệm trống rỗng, hai mắt ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì: “Tôi, tôi, tôi phái rất nhiều người bảo vệ mẹ tôi.”
Cô bỗng nhiên ý thức được, mẹ chính đang ở đó.
Mặc kệ thế nào, cô phải đón mẹ ra.
“Tịch tiểu thư, có việc này vì mấy ngày nay tôi bận quá nên quên nói cho cô biết, vốn mấy người bảo vệ Tịch phu nhân đều bị điều đi rất xa, e là hiện tại ở bên cạnh Tịch phu nhân tất cả đều là người của Mộ Thiên Sơ.” Phong Đức nói đến đây rất là ảo não.
Quá nhiều chuyện.
Thời Tiểu Niệm nghe ông ta nói, hô hấp dồn dập lên: “Điện thoại di động.”
“Muốn điện thoại di động làm cái gì ?”
Phong Đức nghi hoặc.
“Mẹ tôi một thân một mình, một khi không còn giá trị lợi dụng sẽ rất nguy hiểm.” Thời Tiểu Niệm lắp ba lắp bắp nói, bên trong giọng nói cả đều là kinh hoảng.
Đây là đấu tranh nội bộ, mặc kệ người đứng sau có phải là Mộ Thiên Sơ hay không, thứ người kia muốn là Tịch gia, là một người vợ góa chồng, một khi Từ Băng Tâm kí, quyền lợi sẽ chuyển giao đến trên tay người kia, Từ Băng Tâm sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Không được.
Không thể.
Cô phải cứu mẹ.
Phong Đức vừa nghe liền hiểu được, hỏi: “Vậy điện thoại di động cô đâu?”
“Điện thoại di động. Tôi, tôi không biết.”
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn hỗn loạn, cô cảm giác trên người giống như bị mấy ngọn núi to đè nặng làm cho cô không thở nổi.
Phong Đức lập tức phái người tìm.
Thời Tiểu Niệm tìm điện thoại một cách vô hồn, tay sờ đến trên người mình, lấy điện thoại di động ra.
Thì ra ở ngay trên người cô.
Tay cô run rẩy kịch liệt, gọi sang Ý, điện thoại vừa thông, Thời Tiểu Niệm liền kích động la lên: “Mẹ.”
“Tiểu Niệm, sao con gọi điện thoại tới lúc này?”
Giọng điệu của Từ Băng Tâm bình tĩnh hơn cô nhiều, mang theo nghi hoặc.
Thời Tiểu Niệm đang muốn nói chuyện liền nghe đến được âm thanh của Thời Địch phía bên kia vang lên: “Bác gái, dù sao bác cũng không muốn nghỉ ngơi, chúng ta đi chơi cờ đi.”
Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm mở to mắt, cả người đều sắp đứng không yên: “Mẹ, mẹ, con không phải đã nói, không nên để cho Thời Địch tiếp cận mẹ sao?”
Tại sao Thời Địch ở gần mẹ như vậy?
“Thời Địch là cô gái tốt, mỗi ngày ở cùng mẹ cũng không hề oán giận, cô ấy thật sự khác trước đây. Con yên tâm, mẹ có chừng mực.” Từ Băng Tâm nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cau mày, đứng tại chỗ, hàm răng cắn chặt môi: “Mẹ, mẹ ra chỗ yên tĩnh nói chuyện với con. Nhanh lên một chút.”
“Làm sao vậy? Thần thần bí bí, được rồi, mẹ trở về phòng.”
Từ Băng Tâm nói.
Nghe ngữ khí của mẹ hình như mẹ còn chưa biết cha đã có chuyện.
Từ Băng Tâm trở về bên trong phòng, bảo cô có thể nói, Thời Tiểu Niệm cũng không dám nói thẳng, chỉ nói: “Mẹ, gần đây có người bảo mẹ làm cái gì không? Như ký cái gì đó? “
“Ký sao?” Từ Băng Tâm nghĩ thầm, sau đó nói: “Đúng là Thiên Sơ từng đưa một tập văn kiện cần mẹ ký, hiện tại cha con không ở đây, Thiên Sơ không được trao quyền cũng không tiện hành động.”
Thiên Sơ.
Đúng là Thiên Sơ.