Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chuẩn bị máy bay tư nhân, tôi lập tức bay tới Italy.” Ngay cả giọng nói của Thời Tiểu Niệm cũng âm u.
“E rằng bên Ý đều là người của Mộ Thiên Sơ, cô qua chỉ là đưa mình vào nguy hiểm.” Phong Đức không đồng ý nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, đôi mắt vô hồn nhìn về phía ông ta: “Nếu như Cung Âu ở đây thì tốt rồi.”
“......”
“Tôi không thông minh như anh ấy, tôi chỉ biết mẹ đang gặp nguy hiểm, tôi muốn đi cứu bà ấy.” Thời Tiểu Niệm nhìn ông ta, đôi mắt mờ mịt: “Nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì, cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình .”
Cô mới nhận cha mẹ bao lâu? Cô không dám tưởng tượng sắp tới sẽ phát sinh chuyện bết bát gì nữa.
“Tịch tiểu thư.”
“Phong quản gia.” Thời Tiểu Niệm nhìn ông ta, trầm thấp lên tiếng: “Tôi rất nhớ Cung Âu, tôi rất nhớ anh ấy.”
Nếu như Cung Âu ở đây, anh nhất định sẽ có biện pháp vẹn toàn.
Nhưng anh không ở bên cạnh cô.
“Không bằng tôi sắp xếp người cứu Tịch phu nhân ra.” Phong Đức nói, Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Quần đảo cát trắng hiện tại tất cả đều là người của Mộ Thiên Sơ, nhất định trong thời gian này anh ta sẽ đặc biệt cẩn thận, nếu như phái người nghênh ngang đi cứu người, không đợi lên đảo, mẹ tôi có thể đã bị chuyển đi.”
“.....”
“Chỉ có tôi có thể đi, tôi sẽ tuỳ cơ ứng biến, đưa mẹ ra ngoài.”
Thời Tiểu Niệm hai tay ôm đầu, hô hấp không yên, gấp gáp cuống lên.
Phong Đức nhìn cô, rõ ràng mình không thể ngăn cản một người con gái liều lĩnh cứu mẹ, chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, giống như cô từng nói, bọn họ cũng không phải thiếu gia, không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
“Được, Tịch tiểu thư, tôi lập tức phái người kiểm tra máy bay, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô tới đó.”
“Cám ơn ông, Phong quản gia.”
Thời Tiểu Niệm nói với ông, ngồi dưới đất đã lâu không đứng lên nổi, cô cảm giác sức lực trên người mình đã bị lột sạch.
Ngồi trên máy bay tư nhân đi về quần đảo cát trắng, Thời Tiểu Niệm ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn về phía trước.
Cô còn nhớ lần trước ngồi trên máy bay này, vào lúc ấy, Từ Băng Tâm cùng bọn họ trở về tham gia vũ hội sinh nhật của Cung Âu.
Tính khí Cung Âu khi đó càng ngày càng không tốt nhưng anh vẫn khống chế cùng Từ Băng Tâm tán gẫu, tận lực làm một con rể lễ phép.
Chỉ chớp mắt.
Trên chiếc máy bay này chỉ còn lại một mình cô.
Thì ra cảnh còn người mất chính là như vậy, Thời Tiểu Niệm cố gắng nghĩ, cô có quá nhiều thứ quý trọng .
Nhưng vì cái gì, tất cả lại như cát mịn trong lòng bàn tay, rơi xuống không một tiếng động, lặng lẽ rời xa cô.
Máy bay tư nhân đậu cạnh hàng cây xanh trên quần đảo cát trắng, cô từ trên máy bay bước xuống, chỉ thấy vô số người đàn ông mặc đồng phục màu đen đứng đó, bọn họ xếp hàng chỉnh tề, thẳng tắp.
Quần đảo cát trắng là tài sản tư nhân của Tịch gia, vậy những người này hẳn là người của Tịch gia.
Thì ra, Tịch gia có nhiều người như vậy.
Thời Tiểu Niệm trầm ngâm, đứng lên rời đi.
Gió lớn thổi qua, thổi lui thân hình cô đơn của cô về phía sau, váy đen trên người cô nhẹ nhàng bay.
Bầu trời trên quần đảo cát trắng tràn đầy ánh nắng.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn bầu trời một cái.
Cô rất thích hoàng hôn trên quần đảo cát trắng, ánh sáng hồng hồng buông xuống một mảnh xanh hoang dã của cây cối, giống như một bức tranh sơn dầu, làm người mê mẩn.
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng thưởng thức.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi xuống máy bay, cúi đầu nhìn những người đàn ông mặc đồng phục màu đen kia, phía trước có một người mặc quần trắng, là Thời Địch, trên người cô ta mặc bộ váy trắng tinh nổi bật lên dáng người cực kỳ uyển chuyển.
“Chị.”
Thời Địch tiến lên, vẫn là thái độ khúm núm: “Chị đã đến rồi, bác gái cùng Thiên Sơ đều đang chờ chị.”
“Chờ tôi?”
Thời Tiểu Niệm phát sợ, nhìn lại trận chiến trước mặt này, không đúng, coi như muốn khống chế mẹ cô cũng không cần phái nhiều người như vậy tới đây.
“Chị, để em cầm túi giúp chị.” Thời Địch lấy long, nói.
“Cô tránh ra.” Thời Tiểu Niệm đẩy tay cô ta ra, xoay người đi về phía xe ô tô, trực tiếp ngồi lên xe, nói với tài xế: “Lái xe, tôi muốn đi gặp mẹ.”
Thời Địch rất nhanh lên bên kia của xe, một đôi mắt quan sát cô: “Chị, không phải chị khóc đấy chứ ?.”
Con mắt Thời Tiểu Niệm đỏ hồng, da dẻ khô khốc.
“Không liên quan tới cô.”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, người đứng sau cô ta là Mộ Thiên Sơ, Thời Địch mỗi ngày hầu ở bên cạnh mẹ, dụng ý cũng có thể tưởng tượng được.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu của máy bay, uốn lượn trên đường, lái vào trong tường thành.
Thời Tiểu Niệm nhìn bên ngoài, tất cả đều mặc đồng phục màu đen.
O ép một mảnh.
Lòng của cô càng ngày càng chìm xuống.