Xe không có đậu ở trước nhà chính mà vòng qua nhà chính tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến một toà giáo đường Thiên Chúa Giáo mới dừng lại.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra, hai bên đường đậu sáu chiếc xe ngựa cổ màu vàng kim, trên đường mọi người đều dồn dập quay đầu nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm ánh mắt hơi thay đổi, liền trông thấy bên hông bọn họ đeo sung.
“Vì sao lại có nhiều người ở đây như vậy?”
Thời Địch vừa xuống xe liền nghe thấy Thời đó Tiểu Niệm hỏi.
Ánh mắt Thời Địch lóe lên, nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Chị, chị không nên quá thương tâm, tiến vào giáo đường là biết rồi.”
Thương tâm.
Còn có thể thương tâm như thế nào đi nữa.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy túi trong tay liền đi vào bên trong giáo đường, bên trong có tiếng nhạc truyền tới, cô bị vô số người chú ý khi chạy vọt vào giáo đường.
Giáo đường Thiên Chúa Giáo nguy nga, đồ sộ, là điển hình kiến trúc Italy, đỉnh cao, nhọn, từng chiếc cột được chạm trổ tinh xảo, như người khổng lồ vậy, ánh sáng hoàng hôn từ mỗi khung cửa sổ chiếu xuống, rơi vào một đám người biểu diễn âm nhạc, xẹt qua phía trước một đám người tụng kinh Cha xứ, tu nữ.
Âm thanh của bọn họ khiến người nghe không cảm thấy an ổn mà cảm thấy hoảng hốt.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, cả người đắm chìm trong hào quang bên trong, cửa giáo đường trồng cây, có một cành mọc đầy hoa trắng, nhỏ, chạc cây không chịu nổi gánh nặng cúi xuống, buông xuống trên vai cô, cánh hoa chậm rãi rớt xuống.
Cô đi về phía trước, chỉ thấy ở giữa đặt một quan tài màu đen, bên cạnh quan tài, Mộ Thiên Sơ một thân tây trang đỡ lấy Từ Băng tâm.
Từ Băng Tâm cầm trên tay một phần văn kiện và một cây bút, chính là đang viết.
Thời Tiểu Niệm muốn ngăn cản đã không còn kịp, cô trơ mắt mà nhìn Từ Băng Tâm khổ sở giao văn kiện đưa cho Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ cầm văn kiện giao cho bác sĩ mặt sẹo bên cạnh, khuôn mặt ngũ quan âm nhu đẹp trai, biểu hiện nghiêm nghị, đỡ Từ Băng Tâm ôn nhu khuyên nhủ: “Bác gái, bác hãy nén bi thương, ngồi xuống đi.”
Mộ Thiên Sơ đỡ Từ Băng tâm quay người lại, hai người liền nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa.
“......”
Mộ Thiên Sơ nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm cũng nhìn anh, cô từ trong mắt anh không nhìn thấy một điểm chột dạ, chỉ có nghiêm nghị cùng bi thương.
Xem ra anh thật sự rất đau buồn.
“Tiểu Niệm.” Từ Băng Tâm nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, bi thương bộc phát, vồ tới ôm lấy cô, “Tiểu Niệm, cha con ông ấy...ông ấy...”
Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng đó, tầm mắt xẹt qua quan tài màu đen, lại nhìn tập văn kiện trong tay bác sĩ mặt sẹo.
Giây phút đó giường như cô tỉnh táo hơn rồi.
Cô đang suy nghĩ nếu như Cung Âu ở chỗ này, anh sẽ làm thế nào ?
Sau đó âm thanh của cô khàn khàn hỏi: “Cha làm sao vậy?”
Cô làm bộ không biết gì cả.
Từ Băng Tâm run sợ run ôm Thời Tiểu Niệm, khóc rống: “Cha con đi rồi, con đến nhìn đi, nhìn ông ấy một lần cuối cùng.”
“Không thể, không thể nào.”
Thời Tiểu Niệm trầm thấp nói, một đôi mắt nhìn về Mộ Thiên Sơ đứng ở phía trước.
“Mẹ cũng không dám tin, lúc nói chuyện cùng con, tất cả còn rất tốt , nhưng bây giờ, cha con lại nằm ở đó.” Từ Băng Tâm tan vỡ cõi lòng, khóc không thành tiếng, tiếng khóc kia cùng tiếng tụng kinh bên trong đặc biệt chói tai.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô thật sâu, sau đó đi tới trước quan tài, vén vải phía trên Thập Tự Giá lên, cùng thủ hạ bên cạnh đồng loạt đẩy nắp quan tài ra.
“Tiểu Niệm, nhìn một hồi đi.”
Mộ Thiên Sơ nói, thanh âm ôn nhu như nước.
Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ, sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, dáng người gầy gò, môi tìm không ra một chút màu đỏ của máu.
Cô từ từ đẩy Từ Băng Tâm ra, sau đó từng bước từng bước đi tới cạnh Mộ Thiên Sơ, đứng ở trước quan tài màu đen, cúi đầu nhìn.
Tịch Kế Thao nằm ở bên trong, gương mặt bình tĩnh, vẫn còn sống, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, vẫn hiện ra ngũ quan anh tuấn, trên người ông mặc trang phục trắng tinh, không nhìn thấy một vết thương nào.
Hai chân Thời Tiểu Niệm như nhũn ra, hai tay đặt trên quan tài, thân thể run rẩy nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống: “Cha chỉ là ngủ thiếp đi, cha chỉ là ngủ thiếp đi.”
Tịch Kế Thao bình tĩnh nằm như vậy, chỉ là gầy đi rất nhiều.
Có thể thấy được thời gian ông trải qua ở trại giam bí mật cũng không tốt đẹp gì.
“Tiểu Niệm, nén bi thương.”
Tay Mộ Thiên Sơ đè trên bờ vai cô, ôn nhu khuyên nhủ.
Cả người Thời Tiểu Niệm nhất thời run thêm lợi hại, ngón tay, môi, hai chân không một chỗ nào không run.
“Tiểu Niệm, em có khỏe không ?” Mộ Thiên Sơ lo âu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm tay run run nắm lấy quan tài, móng tay thật sâu móc vào, dùng hết tất cả khí lực của mình, trên quan tài lưu lại dấu lõm hình trăng lưỡi liềm.
Tay Mộ Thiên Sơ khoác lên trên vai cô làm cho cô cảm thấy như có vô số sâu bọ bò ở trên vai cô.
Cô chưa từng có cảm giác hoảng sợ cùng phẫn nộ đối với Mộ Thiên Sơ như hiện tại.
Nhưng cô không thể thể biểu hiện ra.
“Em, em không tốt.” Thời Tiểu Niệm có chút cà lăm run rẩy nói, hít vào nói: “Em muốn cha sống lại.”
“.....”
Mộ Thiên Sơ trầm mặc đứng bên cạnh cô.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Mộ Thiên Sơ, hai mắt đỏ hồng, âm thanh run dữ dội hơn: “Thiên Sơ, em muốn cha sống lại, anh để ông sống lại có được hay không? Anh xem, ông không đi, ông chỉ là ngủ thiếp đi.”
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt của anh giật giật, sau đó nói: “Tiểu Niệm, cái chết vốn là vậy, em cũng đừng quá bi thương, bác gái vẫn chờ em chăm sóc.”