Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thực sự là hoàn mỹ, Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ Mộ Thiên Sơ, cô đặc biệt tin tưởng Mộ Thiên Sơ.
Bởi vì anh đã từng là người cô tín nhiệm, cô cảm thấy toàn bộ thế giới này cô có thể không tin nhưng lại có thể tin Mộ Thiên Sơ, bởi vì anh là Mộ Thiên Sơ, là Mộ Thiên Sơ cô chăm sóc nhiều năm.
Ôn nhu, nho nhã, lễ độ, thiện lương.
Bây giờ cô rất muốn tự lừa gạt chính mình, Tịch gia có chuyện, Cung Âu cũng xảy ra vấn đề, cô đâu thể tự lừa gạt mình rằng anh không có quan hệ với những chuyện này, tất cả không có quan hệ cùng Mộ Thiên Sơ.
“Miller đâu ?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mộ Thiên Sơ quan sát biểu hiện của Thời Tiểu Niệm, ánh mắt hiện ra thâm ý: “Theo quy định, anh đã xử bắn hắn, cùng thuộc hạ của hắn.”
“Không có chứng cứ.”
Thời Tiểu Niệm nói, đôi môi trắng bệch run rẩy.
Không còn kịp.
Cô liều mạng bay tới cũng không kịp, cái gì cũng không kịp rồi.
“Chứng cứ Miller đắc tội anh đã cho người ghi chép lại, bất cứ lúc nào em cũng có thể xem, hay là em không tin năng lực làm việc của anh” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, dừng một chút lại đột nhiên hỏi, “Tiểu Niệm, em cảm thấy đám người muốn cứu bác trai kia là ai, là người tốt hay là người xấu ?”
Đây là thăm dò sao?
Anh đang thăm dò, những người cứu viện kia có phải là do Cung Âu phái đi không? Có phải họ đã báo tin cho cô không?
Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm cân nhắc hàm ý sau mỗi câu nói của Mộ Thiên Sơ, cô lắc đầu: “Em không biết, em làm sao biết được chứ, em chỉ biết cha chết rồi, cha con em mới gặp nhau một năm. Em muốn khóc, nhưng không thể nào khóc.”
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào nơi cổ họng, căn bản là không thể nào nói ra câu hoàn chỉnh.
Mộ Thiên Sơ đau lòng nhìn cô, ôm cô vào ngực, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, “Được rồi, được rồi, khóc không ra cũng đừng khóc, anh vẫn sẽ ở bên em, Tiểu Niệm.”
“.....”
Thời Tiểu Niệm không đẩy anh ra, cả người tựa ở bờ vai của anh, thân thể run dữ dội hơn, tay chân lạnh toát.
Thời Địch đứng bên cạnh Từ Băng Tâm, ngước mắt nhìn hai người ôm nhau, yên lặng buông mắt xuống, không làm phiền cũng không náo.
Tang lễ tiếp tục cử hành.
Người Tịch gia đến không ít, từng đoàn kéo nhau đi vào giáo đường, cúi đầu trước thi thể Tịch Kế Thao, bọn họ đối với Mộ Thiên Sơ đều rất cung kính, nghe lời.
Mọi người một nhóm lại một nhóm tiến vào.
Thời Tiểu Niệm và Từ Băng Tâm đứng bên cạnh, trên tay bưng một chân nến, người phúng viếng cầm nến đi lên phía trước, cầm một cây nến trắng lấy lửa từ chân nến của cô, sau đó đi tới đặt nến xung quanh quan tài.
Trong giáo đường tràn nến dưới nền đất.
Các nữ tu sĩ không ngừng tụng kinh, hi vọng Thiên chúa sẽ thương hại Tịch Kế Thao.
Từ Băng Tâm vô cùng đau đớn nhưng lại không thể để mất hình tượng của phu nhân đương gia nên chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nhịn, đứng đó khóc nức nở.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh bà, hai tay nâng chân nến làm bằng vàng ròng, không biết tại sao cô không hề rơi một giọt nước mắt, rõ ràng khó chịu như vậy nhưng lại không khóc nổi.
Cây nến trên đất ngày càng nhiều.
Ánh đèn nơi giáo đường cũng không sáng lắm, vô số ánh nến chập chờn dưới mặt đất.
“Ầm.”
Một tiếng vang thật lớn vang lên bên cạnh Thời Tiểu Niệm, Từ Băng Tâm đột nhiên ngất xỉu trên mặt đất, chân nến trong tay rơi xuống.
Mọi ngừơi ồn ào hẳn lên.
Tất cả mọi người khiếp sợ mở to hai mắt nhìn sang.
“...”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn mẹ mình đã hôn mê, cô phát hiện mình không bất ngờ chút nào.
Dù sao cô cũng là người bình tĩnh nhất trong đám người, cô ngăn cản khi có người nâng mẹ lên, tỉnh táo nói: “Ai cũng không được đụng vào bà ấy, gọi bác sĩ lại đây.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Từ Băng Tâm bởi vì tâm tình quá mức kích động mà ngất đi .
Mộ Thiên Sơ ôm Từ Băng Tâm vào phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm cự tuyệt anh theo vào, khẽ nói: “Thiên Sơ, anh lo tang lễ đi, em sẽ chăm sóc mẹ.”
“Được.” Mộ Thiên Sơ không hề kiên trì, cầm một hộp thuốc đưa cho Thời Tiểu Niệm: “Em cầm hộp thuốc này giúp ổn định tâm thần, bác gái từng bị trầm cảm nhẹ, chờ bác gái tỉnh lại em cho bác uống, như vậy bác sẽ dễ chịu một ít.”
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Vậy anh ra ngoài, em cũng nghỉ ngơi đi.”
Mộ Thiên Sơ nói xong liền đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được nhìn vào trong.
Thời Tiểu Niệm đứng trước giường, ngón tay chăm chú siết lấy hộp thuốc, tóc dài đen nhánh, gương mặt không hề có một chút biểu cảm.
Thay vì nói là mặt không biểu cảm không bằng nói là tê dại, bây giờ Thời Tiểu Niệm như một tượng gỗ, hai mắt dại ra, trống rỗng, không hề có một chút linh hồn, lúc cô vẽ vời, trong đôi mắt tràn ngập linh khí nhưng bây giờ không có thứ gì.
Mộ Thiên Sơ nhíu nhíu mày lại, đưa tay đóng cửa.
Nghe được tiếng đóng cửa, Thời Tiểu Niệm xoay người đi tới bên cửa sổ, từ trước cửa sổ nhìn xuống, đêm đã khuya nhưng phía dưới khắp nơi là ánh đèn, đâu đâu cũng có người, bọn họ tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ nói cái gì đó.
Bọn họ đều là người của Tịch gia.