Không đúng, đều là người của Mộ Thiên Sơ.
Cô nhìn hộp thuốc trong tay.
Mộ Thiên Sơ đưa thuốc.
Thời Tiểu Niệm đi tới trước giường ngồi xuống sau đó từ trong túi của mình lấy ra mấy hộp thuốc, đặt ở đầu giường, đây là thuốc cô mang cho mẹ.
Cô kéo ngăn kéo, để hộp thuốc vào bên trong, đang muốn đóng ngăn kéo, Thời Tiểu Niệm liền nhìn thấy bên trong có một tờ giấy, mặt trên nhăn nhúm bị người tỉ mỉ từng chút từng chút vuốt thẳng.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy tờ giấy mở ra.
Là câu nói tâm tình cha gửi cho mẹ, một câu ngạn ngữ tình yêu Italia.
“Cùng nắm tay đến suốt đời.”
Thời Tiểu Niệm nghĩ, nhất định mẹ thường lấy tờ giấy này ra xem.
Từ Băng Tâm đang ngủ mê man trên giường.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn kỹ bà, trong một đêm bà già đi rất nhiều, trên mặt đều là vệt nước mắt đã khô, nếp nhân nơi khóe mắt càng ngày càng rõ ràng.
“Mẹ, mẹ phải cố gắng, biết không ?”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, cô thật sự không chịu nổi đả kích càng ngày càng lớn như vậy.
Cha đi rồi nhưng cô không thể nào quá bi thương được, bởi vì cô cần phải suy nghĩ, nếu như Cung Âu ở đây, anh sẽ làm thế nào?
Cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp mang mẹ rời khỏi nơi này, Cung Âu không ở đây, có phải Cung Âu bị Mộ Thiên Sơ mang đi hay không ?
Nếu như rơi vào trong tay Mộ Thiên Sơ, vậy kết cục sẽ ra sao?
Thời Tiểu Niệm không dám tưởng tượng.
Từ Băng Tâm sau khi tỉnh lại đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cùng Thời Tiểu Niệm lo xong hậu sự cho Tịch Kế Thao
Người của Tịch gia rút một phần khỏi đảo.
Đi ra khỏi tường thành cao lớn, Thời Tiểu Niệm ôm hộp tro đứng trước biển, làn váy màu đen trên người bay trong gió, Từ Băng Tâm nâng hộp tro trong tay, theo hướng gió thổi, tro rơi vào mặt biển xanh biếc.
“Tại sao phải thả xuống biển ?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, cô vẫn không rơi nước mắt, đôi mắt đỏ vô cùng, tơ máu rất nhiều, hai tay cô ôm chặt lấy hộp tro.
Từ Băng Tâm tiếp tục nắm lên một nắm tro xương, tùy ý thả xuống biển.
Nghe được Thời Tiểu Niệm hỏi, Từ Băng Tâm nhìn cô một cái: “Trước đây mẹ rất thích ngao du trên biển, cha con nói, biển là bất diệt, sau này tro xương của chúng ta nhất định phải được rắc ở nơi này, như vậy chúng ta có thể theo dòng nước đi khắp nơi rồi.”
Lúc Từ Băng Tâm nói câu này, trên mặt nở nụ cười, bà nhìn biển rộng, trong mắt mong chờ, cả khuôn mặt đều tươi cười rạng rỡ.
“Rất lãng mạn.”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.
Thời gian cô nhận tổ quy tông quá ngắn, trước đây cô vẫn cho rằng cha mẹ là kết thân, hai người tương kính nhân tân, đến bây giờ cô mới hiểu, bọn họ có một loại tình cảm không phải người bên ngoài có thể nhìn ra.
“Đúng vậy, cha con rất ít khi lãng mạn như thế, vì vậy mỗi một câu nói của cha con, mẹ đều nhớ kỹ.”
Từ Băng Tâm cười nói, nắm toàn bộ tro xương cầm trong tay tung về phía biển rộng, để tro xương theo dòng nước đi xa.
Thời Tiểu Niệm nhìn tro xương theo gió biển bay đi, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào mắt cô.
Cha cứ như vậy mà đi rồi.
Cô không biết mình tại sao không khóc nổi, có thể đến bây giờ cô còn chưa tiếp nhận được sự thực, cô cảm giác hết thảy đều như một giấc mộng.
Mộng ảo.
Tỉnh mộng, Cung Âu sẽ ở trước mắt cô, hôn môi cô, cha cô sẽ gọt táo cho cô ăn.
Từ Băng Tâm quay đầu, nhìn thấy đôi mắt Thời Tiểu Niệm trống rỗng, có chút đau lòng, ôn nhu nói: “Tang lễ đã qua, Tiểu Niệm, con cũng đừng khó chịu, cha con ích kỷ bỏ con mà đi nhưng làm con gái nên cảm thấy vui sướng thay ông ấy, thân thể của ông ấy theo dòng nước ngắm nhìn cảnh đẹp, linh hồn của ông ấy sẽ ở trên thiên đường.”
“Con không khổ sở vì cha ích kỉ đâu.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Cô có tư cách gì trách cứ cha, cô bây giờ đang gánh lấy vô số cảm giác bứt rứt.
Nếu như không phải vì cô làm sao sẽ phát sinh những việc này, nếu như cô chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này thì Mộ Thiên Sơ sẽ không có một chút quan hệ với Tịch gia.
“Tiểu Niệm, hãy cảm thấy vui sướng thay cho ông ấy, Thiên chúa sẽ che chở ông.” Từ Băng Tâm nói.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, “Xin lỗi, mẹ, con vui sướng không nổi.”
Cô cầu khẩn Thiên chúa che chở cho cha, cầu khẩn Thiên chúa đẩy hết thảy tai hoạ giáng trên người cô, dùng cô đổi lấy bình an, vui sướng cho mọi người.
“...”
Từ Băng Tâm nhìn cô, nụ cười trên mặt dần dần tiêu tan chỉ còn dư lại một tiếng thở dài.
Rắc xong tro xương, hai mẹ con đi về.
Thời Địch cùng mấy tên thủ hạ vẫn không xa không gần theo sát phía sau bọn họ.
Thời Tiểu Niệm hỏi Từ Băng Tâm: “Mẹ, trước lúc con trở lại, con thấy mẹ đang ký trên một văn kiện gì đó”
“Mẹ để Mộ Thiên Sơ chủ trì Tịch gia trên danh nghĩa.”