Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ngước mắt nhìn về phía trước, thấy rất nhiều người mặc đồ đen ôm cái rương to đi vào, Mộ Thiên Sơ đứng trước nhà chính chỉ huy bọn họ.
Thấy Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ mỉm cười đi về phía cô, ôn nhu đỡ Từ Băng Tâm: “Bác gái, con học đầu bếp làm vài món ăn, người vào dùng cơm đi, thử qua một chút xem hợp khẩu vị không.”
“Có lòng.” Từ Băng tâm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ cười vui vẻ. “Thật may có con ở đây, nếu không mẹ con chúng ta không biết sẽ ra sao.”
“Bác gái, đừng quá khách sáo.”
Mộ Thiên Sơ nói, cặp mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong ánh mắt đầy thâm tình.
Thời Tiểu Niệm không trả lời, nhìn thấy những người kia đang bưng bê liền hỏi: “Bọn họ đang làm gì?”
“A, là như vầy, anh quyết định dọn tới đây ở một thời gian ngắn, đây đều là hành lý của anh, trợ giúp Thời gia một chút.” Một thiên sơ nói, ánh mắt dừng lại trên người cô.
Đến đây ở.
Trên mặt Thời Tiểu Niệm không biểu lộ sắc thái, lông mi run rẩy, nói: “Không cần phiền phức như vậy, anh không cần phải đến chăm sóc em và mẹ, em quyết định cùng mẹ trở về nước rồi.”
Có những lời, cô bây giờ không thể nói ra với Mộ Thiên Sơ, không thể mặt đối mặt xung đột.
Tung tích Cung Âu vẫn chưa biết, không biết có phải liên quan đến Mộ Thiên Sơ không.
Với lại, cô nên đem mẹ đến nơi an toàn trước.
Bây giờ Mộ Thiên Sơ trong bụng đang toan tính điều gì cô hoàn toàn không biết.
“Trở về nước?”
Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên.
“Tại sao?” từ băng tâm cũng không hiểu nhìn về phía thời tiểu niệm: “Mẹ không muốn đến thành phố S, nơi đây là nhà mình.”
Nhà.
Mẹ còn cho nơi này là nhà, chung quanh đây đều là người của Mộ Thiên Sơ, chẳng qua là bà không phát hiện.
Mộ Thiên Sơ cùng từ băng tâm nhìn thời tiểu niệm, thời tiểu niệm nhàn nhạt nói: “Mẹ, Cung Âu mất tích, không rõ tung tích, con muốn đi tìm anh ta, một mình mẹ ở chỗ này con không yên tâm, mẹ và con cùng nhau trở về thôi.”
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ mặt âm u, quay đi không nói.
“Đúng, thiếu chút nữa là quên, chuyện của Cung Âu cũng không phải nhỏ, con trở về cũng không giúp ích được gì.” Từ băng tâm không mong muốn Thời Tiểu Niệm trở về: “Tìm người, Thiên Sơ, con phái người đi đi.”
Mộ Thiên Sơ đi bên cạnh họ, gật đầu một cái. “Được, bác gái, con sẽ sắp xếp.”
“Không cần.” Thời Tiểu Niệm lập tức nói: “Mẹ, mẹ cùng con trở về thôi, mẹ ở chỗ này, con sợ mẹ thất vật nhớ người càng đau lòng.”
“Cái này …”
Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cô mấy ngày nay đôi mắt vô thần nhưng bây giờ lại rất kiên quyết, chưa khi nào thấy cô kiên quyết như vậy, Từ Băng Tâm cũng không cự tuyệt nữa: “Như vậy đi, mẹ sắp xếp đồ đạc của cha con một chút, có thể phải sửa sang một chút, đến lúc xong chúng ta quay lại thành phố S.”
Thấy mẹ đồng ý, Thời Tiểu Niệm liền vội vàng gật đầu: “Dạ, được.”
Chỉ cần mẹ chịu cùng cô đi, cái gì cũng được.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô ánh mắt đầy âm sâu, không nói gì, nụ cười có chút gượng gạo.
…
Ban đêm, Thời Tiểu Niệm một mình ngồi ở nhà trên bậc thang, mặt đất lạnh như băng, cô ngửa đầu ngắm trời đêm, đầy sao dày đặc, có một ngôi sao đặc biệt sáng lấp lánh.
Cô lặng im nhìn.
Cung Âu, anh bây giờ ở đâu?
Không biết bây giờ anh có khỏe không, anh thay cô chống chọi hết mọi thứ, cô ở bên anh không hề chịu khổ bao giờ, giờ đây không còn anh, cô mệt mỏi biết bao nhiêu.
Thật mệt mỏi.
Hài cốt của cha đã trôi ra biển.
Mẹ cô lệ rơi.
Mộ Thiên Sơ mặt mũi hóc hác.
Vâng vâng dạ dạ nhưng lúc nào cũng chăm chú nhìn Thời Tiểu Niệm.
Mỗi một nơi trên cơ thể cô đều mệt mỏi, cô đã mất đi chỗ dựa tinh thần nay còn phải chịu đã kích quá lớn, cô không biết mình bây giờ nên dựa vào cái gì để chống chọi, cũng không biết mình lúc nào sẽ ngã xuống.
Anh phải trở về nhanh lên.
Chờ anh trở lại, cô sẽ có chỗ dựa vào, khi đó cô sẽ có thể yếu đuối mà nằm trong ngực anh.
“Tiểu Niệm”
Một âm thanh vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Thanh âm kia rất ôn nhu, như gió xuân phớt qua vậy, cơ thể cô bất giác run lên một cái, huyết mạch trong người cũng khẩn trương lên.
“Rất lạnh sao?”
Mộ Thiên Sơ đứng ở sau lưng cô nhìn cô run rẩy, đưa tay cởi chiếc áo trên người xuống khoác lên vai cô.
Chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh bao quanh cô.
Thời Tiểu Niệm xoay người đem áo hất ra, quay lại nhìn Mộ Thiên Sơ, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Không lạnh, anh đột nhiên lên tiếng, làm em hoảng hốt, áo khoác trả lại anh.”
Vừa nói, cô vừa cởi áo khoác xuống.
“Anh mặc đi.”
Mộ Thiên Sơ đè tay cô không nhận lại áo, ngồi xuống kế bên cô, đôi chân thon dài tùy ý đặt dưới bậc thang.
“…”
“Em lạnh quá.” Anh nói.
Thời Tiểu Niệm lập tức rút tay về, động tác nhanh đến mức khiến anh tức cười đến thống khổ: “Anh biết em trong lòng chỉ có Cung Âu, nhưng làm thế nào để tìm được anh ta?”
Anh chủ động nhắc đến Cung Âu.