Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên bậc thang, ánh mắt mờ mịt nhìn trước mặt, khoác trên người chiếc áo của anh, rất lâu sau, cô nhàn nhạt lên tiếng, “Cách gì có thể thử đều đã thử, nhưng cũng chỉ là mò kim đáy bể, không có tung tích gì. Thiên Sơ, anh nói, anh ấy ở nơi nào?”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trong ánh mắt không hề dao động, ung dung bình tĩnh nói: “Anh không biết, gần đây anh vẫn bận việc của Thời gia, nhưng sẽ phái người đi thăm dò tin tức.”
“Anh nói anh ấy là bị bắt cóc sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi tiếp.
Mộ Thiên Sơ lắc đầu.
“Nếu như bắt cóc tại sao không đòi tiền chuộc?” Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói, trắng đen không rõ, ánh mắt vẫn nhìn Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ ngồi kế bên cô, vẫn lắc đầu, nói: “Anh không biết, có lẽ không phải bắt cóc, chẳng qua Cung Âu không chịu nổi áp lực đến nơi nào đó nghỉ ngơi tí, nói không chừng sắp trở về.”
“Emban đầu cũng muốn nghĩ như vậy.”
Thời Tiểu Niệm thì thầm.
“Cái gì?”
Mộ Thiên Sơ chớp mắt nhìn gương mặt cô phản chiếu dưới ánh đèn, một luồn sáng chiếu ngang gò má cô, khiến gương mặt cô càng thêm nhỏ nhắn, anh đưa tay che luồn sáng lại.
Thời Tiểu Niệm không kháng cự, mặc cho anh làm vậy, miệng nói: “Bởi vì tin cha qua đời đã được đăng lên báo.”
“Vậy cho nên?”
“Nếu như Cung Âu là tự mình rời đi, khi anh ấy thấy tin tức cũng biết tôi bây giờ không ổn, tôi rất cần anh ấy, vậy anh ấy nhất định sẽ chạy đến trước mặt tôi, có thể anh cũng không hay biết.” Thời Tiểu Niệm nói.
Nếu cung âu là tự mình rời đi, thì bây giờ anh đã trở lại.
“Cũng bởi vì tới ngày phán quyết? N.E xảy ra chuyện lớn như vậy, anh tâ bây giờ tự lo cũng không xong.”
“..” Mộ Thiên Sơ trầm mặc, nhìn cô thật sâu, hồi lâu khổ sở cười một tiếng “Thật đúng là yêu nhau sâu đậm.”
“Cho nên, anh không phải là bỏ nhà ra đi, cũng không phải bắt cóc.” Thời Tiểu Niệm nhìn chăm chú Mộ Thiên Sơ chớp mắt nói: “Em nghi ngờ, anh ấy bị kẻ thù bắt, hành hạ làm nhục, hoặc là bị giết.”
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh.
Mộ Thiên Sơ hơi nghiên mình về phía trước, gương mặt anh tuấn, vẻ mặt so với tưởng tượng của cô còn bình tĩnh hơn.
Bình tĩnh đến khác thường.
Hồi lâu, anh nhìn về phía cô, bình thản nói: “Có khả năng vậy, nếu như là vậy, em sẽ làm gì?”
“Nếu như người nào đó dám hại Cung Âu, em thành quỷ cũng không tha cho người đó.”
Thời Tiểu Niệm từng chữ từng chữ nói, trong thanh âm tràn đầy thù hận.
Mộ Thiên Sơ nhìn thấy trong mắt cô tràn đầu hận thù, anh bình tĩnh nhìn cô chăm chú, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Tiểu Niệm, đừng dùng ánh mắt này nhìn người, thật không giống em.”
Không giống cô?
Vậy anh thì sao?
Anh còn giống anh sao?
Thời Tiểu Niệm chớp mắt nhìn anh, trên mặt anh thật không nhìn ra biểu hiện gì, không biết là anh quá giỏi ngụy trang hay thật tình vô tội.
Cô cúi đầu nhìn xuống đất không nhìn anh nữa, nhìn chằm chằm xuống chân mình.
Lạnh.
Thật là lạnh.
Cô lại muốn Cung Âu trước khi mất tích nói với cô một câu sau cùng, anh nói anh lạnh quá, cô muốn để anh ôm một cái, nhưng không được.
Một đôi bàn tay ấm hướng về phía Thời Tiểu Niệm, trong giây phút cô liền bị Mộ Thiên Sơ ôm vào lòng, anh mở rộng chiếc áo trên người ra ôm chằm lấy cô: “Còn lạnh không?”
“Thiên Sơ, đừng như vậy.” Thời Tiểu Niệm đẩy anh ra, đứng lên: “Anh có Thời Địch, em có Cung Âu.”
Mộ Thiên Sơ ngồi yên tại chỗ, trong lòng lạnh lẽo.
Trong giây phút, anh vô tình cười cười, đi theo cô, ôn nhu nói: “Tiểu Niệm,anh biết em gần đây tâm trạng không tốt, đừng nghĩ lung tung nữa, về ngủ đi, em còn phải chăm sóc bác gái.”
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, xoay người đi về phòng, đi ngang qua bếp, ánh mắt nhìn xung quanh, quay đầu lại nói với Mộ Thiên Sơ: “Thiên sơ, hôm qua anh nấu canh xương hầm rất ngon.”
Mộ Thiên Sơ đang đi lên lầu, nghe vậy xoay người lại nhìn cô, trên mặt có chút ngạc nhiên chút vui mừng: “Em thích?”
Ánh đèn phản chiếu trên mặt anh, ánh lên vẻ dịu dàng.
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm lên tiếng đáp lại, tay để lên bụng ấn một cái.
“Em có đói không?” Mộ Thiên Sơ nhìn động tác tay cô hỏi: “Vậy để anh đi nấu cho em.”
“Có phiền hay không, quá muộn rồi.”
Thời Tiểu Niệm có chút ngại ngùng.
“Em thích uống, khuya mấy cũng không sao, em ngồi đợi một chút, anh đi nấu canh.” Nụ cười trên mặt Mộ Thiên Sơ càng vui vẻ, âm thanh khi nói có phần bay bổng, đi về phía bếp.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa đi nhìn vào, nhìn Mộ Thiên Sơ xoắn tay áo lên lấy xương heo loại ngon nhất ra nấu, bận rộn tới lui.
Môi anh bất giác cong lên một nụ cười.
“Cực khổ cho anh rồi, anh làm đi, em lên xem mẹ đã ngủ có ngon không.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Em đi đi, lát xuống uống canh.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô một cái rồi nói.
“Được.”
Thời Tiểu Niệm cởi áo khoác của anh để lại trên ghế.
Bước lên lầu, ánh mắt cô không nhìn về phía phòng Từ Băng Tâm mà nhìn về phía phòng Mộ Thiên Sơ.