Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 925: Chương 925: Chương 482: Thời Tiểu Niệm bị bệnh 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Màn đêm yên tĩnh, nhà chính không còn một tiếng động, mọi người đã đi ngủ.

Thời Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, đi vể hướng phòng của Mộ Thiên Sơ, đẩy cửa vào, bên trong tối đen như mực, rèm cửa sổ đóng lại, không một tia sáng lọt vào.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa vào đó chưa dám bước đi, nhắm mắt hít một hơi sâu, trong đầu chỉ có mỗi câu hỏi, nếu là Cung Âu trong hoàn cảnh này anh sẽ làm gì.

Anh sẽ rất bình tĩnh.

Anh không sợ tối.

Cho nên, cô cũng không sợ tối.

Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, lấy điện thoại di động bật lên chiếu lấy một chút ánh sáng yếu ớt nhìn chung quanh, cô đi đến bàn đọc sách, mở máy vi tính xách tay trên bàn lên, sau đó cầm ra một cái hộp màu bạc nhỏ.

Cô đem cái hộp màu bạc đó trực tiếp cắm vào điện thoại.

Cái này là khi cô còn ở Ý, trong phòng Cung Âu tìm được, chỉ cần cắm vào, có thể biết được trong điện thoại Mộ Thiên Sơ chứa những gì.

Biện pháp mà cô nghĩ ra đều là do Cung Âu đã từng dạy cô.

Điện thoại di động bị thâm nhập, máy tính cũng bị mở ra, cô lập tức tìm kiếm, đem usb cắm vào máy tính, tiếp tục thâm nhập.

Cô có thể theo dõi mọi hoạt động trên máy tính của Mộ Thiên Sơ.

Thời gia không tìm ra, Cung chỉ còn hy vọng từ đây có thể tìm ra tung tích Cung Âu.

Sống phải thấy người, chết thấy xác.

Máy vi tính, điện thoại đều đồng thời thâm nhập, cô liếc nhìn thời gian, chắc không kịp, cần phải rất nhiều thời gian.

Thời Tiểu Niệm đứng dậy, xoay người đi ra, phía sau là một kệ sách, rất nhiều sách cùng văn kiện.

Co cẩn thận cầm lên một tập văn kiện đi đến trước máy vi tính, dùng ánh sáng từ màn hình để xem, đều là tài liệu về Thời gia, cô để tập văn kiện lại, chọn một tập khác, chợt thấy có một khung tranh rơi ra.

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn sang, đem khung ảnh đến gần màn hình xem cho rõ.

Là một bức vẽ bị hư.

Bức vẽ vẫn còn nhìn được, là một bức tranh vẽ cảnh tuyết trắng, có đôi cùng nhau trượt tuyết, nét mặt cả hai đều rất vui vẻ.

“…”

Ký ức lập tức trở về, cổ họng cô khô khốc, nghẹn lại.

Anh còn nhớ thời gian anh và cô ở bên nhau.

Đã từng cùng nhau vượt qua khó khăn, cô thật rất muốn bỏ qua tất cả mà tin tưởng anh.

Thời Tiểu Niệm dùng ngón tay sờ qua, trong tiềm thức lên tiếng: “Hy vọng là em sai rồi, hy vọng là em quá ngu ngốc.”

Cô đem tất cả trả lại trên giá sách, quay mắt nhìn về phía máy tính và điện thoại đang nhập vào.

Cô không rút tay lại.

Cha mất, Cung Âu không rõ tung tích, cô bây giờ không thể dùng tình cảm mà xử sự, phải trưởng thành hơn.

Chờ đợi hệ thống xâm nhập xong, Thời Tiểu Niệm tắt máy tính, cất lại điện thoại vào túi.

Trong phòng bỗng trở nên tối đen, một chút ánh sáng cũng không vào được.

Trong bếp, Mộ Thiên Sơ vẫn bận rộn, cô đi đến, như không có chuyện gì xảy ra, cô đem điện thoại để lại vào túi áo khoác của anh. Sau đó đi đến bên anh, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Nấu canh này phải nấu rất lâu.”

Mộ Thiên Sơ đang đứng tựa vào bàn bếp đợi canh sôi, nghe thấy liền quay lại nhìn cô: “Xuống rồi? Bác gái ngủ ngon không?”

“Ừm.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi đến gần anh, nhìn anh: “Bà đã hai ngày nay mệt mỏi, trước mặt em thì vui vẻ nhưng sau lưng lại khóc thầm, em sợ bà buổi tối ngủ không ngon, cho nên để thuốc ngủ trong sữa bò, tối nay nhất định ngủ ngon giấc.”

“Bác gái đã đỡ hơn rồi.”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói.

“Mẹ có chứng trầm cảm nhẹ, cho nên em mới lo lắng hợn”. Thời Tiểu Niệm nói.

“Em yên tâm, anh đã tìm bác sĩ tâm lý giỏi, trên lầu anh có vài cái thông tin về bác sĩ tốt, em xem qua thử đi.” Mộ Thiên Sơ đi về phía cửa, cầm chiếc áo trên ghế, lấy điện thoại từ bên trong áo.

Thời Tiểu Niệm chớp mắt nhìn anh, quan sát hành động của anh.

Mộ Thiên Sơ cầm di động trên tay quẹt quẹt mấy cái, trên mặt không có gì bất thường, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm.

“Em xem đi.”

Mộ Thiên Sơ đưa điện thoại cho cô xem, đều là những bác sĩ tâm lý giỏi, Thời Tiểu Niệm nhìn một chút, sau đó nói: “Nhìn qua những người ở đây đều rất giỏi.”

“Tốt lắm, để anh liên lạc một người đến xem thử.” Mộ Thiên Sơ đem di động để lại trong túi, nói: “Bác gái trước đây chỉ ở trên đảo, trong mắt chỉ có người nhà, tâm tình thật thà, anh tin có bác sĩ giúp đỡ chắc chắn sẽ tốt hơn.”

“Em bản chất đã không thật thà.”

Thời Tiểu Niệm cười một cái.

Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm dựa vào bàn ăn, nói: “Chẳng lẽ không đúng sao, nếu như hai năm nay không xảy ra quá nhiều chuyện, không nhìn nhận cha mẹ nuôi, trở về với cha mẹ ruột, nhưng lại còn thiếu, cùng Cung Âu đính hôn, anh ta lại không cố mất tích.”

“…”

Mộ Thiên Sơ trầm mặc đứng bên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.