Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 926: Chương 926: Chương 482: Thời Tiểu Niệm bị bệnh 2




“Có lẽ, em không xứng có một gia đình.”

Cô cho là mình không xứng đáng, nên mọi thứ mới dễ tan vỡ như thế.

“Anh không nghĩ vậy.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt âm trầm, giọng ồn ồn như vừa uống một ly rượu chát, “Là em không tìm được gia đình thật sự.”

“…”

Bây giờ, Thời Tiểu Niệm trầm mặc.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Mộ Thiên Sơ vẫn nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm bây giờ rất gầy, gương mặt nhỏ nhắn càng đặc biệt nhỏ hơn, không trang điểm nhìn cô càng xanh xao, cặp mặt mệt mỏi hằn lên những tia máu nhỏ vì thiếu ngủ, cả người đều mệt mỏi.

Thấy cô nhìn anh điềm tĩnh như vậy, trong lòng Mộ Thiên Sơ bất chợt thót một cái.

Người phụ nữ này, anh không bao giờ hiểu được.

Hai năm qua, anh mỗi lần cảm thấy anh và cô gần nhau một chút thì xô lại xa cách, xa cách cả trong ánh mắt cô nhìn anh, không điện thoại, không liên lạc, giống như là quên hẳn anh đi.

Hôm nay Cung Âu không còn được như xưa nữa, Thời gia đều do anh nắm, anh đúng ra không còn lo lắng không giữ được cô nữa.

Mộ Thiên Sơ đặt tay lên vai cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Thiên Sơ.”

Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt anh không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng.

“…”

Gương mặt anh rất gần mặt cô, mím môi, anh dừng lại ở đó chứ không tiếp tục hôn cô.

Thời Tiểu Niệm đẩy tay anh ra, nhàn nhạt nói: “Anh về nghỉ ngơi đi, để em trông canh là được.”

Mộ Thiên Sơ thu tay lại, ôn hòa nói: “Anh ở đây với em.”

“Có lẽ Thời Địch còn đang chờ anh, muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Em biết anh và Thời Địch không ở cùng một phòng, cô ấy không cần chờ anh.” Mộ Thiên Sơ nói, đôi mắt thật sâu nhìn cô chằm chằm, giải thích.

“Anh không đi xem làm sao biết.”

“Canh xương hầm để anh nấu, còn phải để bao nhiêu vị em không biết, khi nào xong anh mang lên cho em.” Mộ Thiên Sơ nói, kiên trì ở lại cùng cô.

Thời Tiểu Niệm rất muốn nói cô không muốn ăn nữa, nghĩ nghĩ một chút lại thôi.

Không biết tại sao cô luôn có cảm giác Mộ Thiên Sơ còn tình cảm với cô.

Nếu như tất cả đều là do anh, đối với cô có phải tình cảm này là một trò đùa.

Đêm nay, Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ ở trong bếp nấu một nồi canh hầm, mỗi người một suy nghĩ.



Mặt trời mọc, toàn bộ cát trắng trên đảo bừng sáng lấp lánh.

Thời Tiểu Niệm bưng một ly cà phê ở bên cửa sổ đi xuống nhìn lại, thấy rất nhìu người đàn ông mặc đồng phục đi tới đi lui, tuần tra nghiêm ngặt, thật ra cũng là một loại giám sát.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô, trong mắt đầy tâm tư.

Theo tình hình hiện tại, cô và Từ Băng Tâm đôi với Mộ Thiên Sơ không còn giá trị lợi dụng, cô giả vờ không biết gì cả, chính là hy vọng Mộ Thiên Sơ nể tình, không đuổi tận giết tuyệt Thời gia.

Rất tốt, hôm nay sẽ đi.

Phải rời khỏi hòn đảo này, rời khỏi nước Ý, Mộ Thiên Sơ sẽ không để lộ thân phận.

Thời Tiểu Niệm uống một hớp cà phê, đưa mắt nhìn xuống dưới, bỗng thấy xa xa bên vườn hoa có hai bóng dáng quen thuộc.

Thời Địch.

Mộ Thiên Sơ.

Hai người đang nói chuyện gì, chỉ thấy Thời Địch khom người cúi đầu, giống như đang xin lỗi.

Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức xoay người trở về giường của mình, để ly cà phê qua một bên, mở máy vi tính ra, gõ gõ mấy cái, sau đó cắm headphone vào tai mình.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi Thiên Sơ, em không phải cố ý.”

Chính là giọng của Thời Địch.

Thời Tiểu Niệm ở đây rất khó quản được hành tung của Mộ Thiên Sơ, nên đều là do Phong Đức cho người theo dõi, cô chỉ có thể ở đây nghe trộm.

Quả nhiên, Thời Địch xin lỗi.

“Em là những việc này qúa ngây thơ, chúng ta cũng đã không còn bé, chỗ Tiểu Niệm đi qua thì làm roi hạt châu, trong ly nước của cô ấy thì nhổ nước miếng, kiểu như thế này tôi không muốn thấy nữa!” Mộ Thiên Sơ giọng nói nghiêm nghị có chút trách móc: “Nếu còn xảy ra nữa, tôi sẽ không đếm xỉa tới em.”

“…”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, cô mọi tâm tư đều chú ý Mộ Thiên Sơ, căn bản không để ý đến Thời Địch.

Cô nhìn về phía ly cà phê của mình, có chút muốn ói.

Thời Địch đôi với cô vẫn như vậy, ghen tức rất nhiều, lại làm nên chuyện bỉ ổi như vậy.

“Em sẽ không vậy nữa, anh đừng đuổi em đi.” Giọng Thời Địch nức nở, khóc thình cầu Mộ Thiên Sơ tha thứ: “Sau này em cũng sẽ không ghen, em bảo đảm, chỉ cần được ở bên anh, anh đừng đuổi em đi, em xin anh, em xin anh, em sẽ rất nghe lời, anh nói gì cũng nghe theo.”

Có tiếng động rất lớn như có gì đó vừa rớt xuống đất, chắc là Thời Địch quỳ xuống!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.