Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 927: Chương 927: Chương 483: Chuyện xưa của cha và mẹ 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm không muốn nghe chuyện tình cảm rối rắm của bọn họ, đang muốn rời đi, chợt nghe Mộ Thiên Sơ nói: “Thời Địch, em ngay cả một chút kiên cường cũng không có, tại sao Tiểu Niệm có thể trở nên càng ngày càng kiên cường, em lại trở nên càng ngày càng yếu đuối như vậy?”

“Em chỉ yêu mỗi anh thôi, Thiên Sơ em không muốn rời xa anh.” Thời Địch vừa khóc vừa nói.

“Nhưng anh lại yêu Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ ngay lập tức lên tiếng: “Ngay từ khi chúng ta còn nhỏ, người anh yêu đã không phải là em.”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên giường, ánh mắt ảm đạm.

Giọng nói yếu ớt của Thời Địch truyền đến lổ tai cô: “Em biết, anh yên tâm em sẽ không ghen tị nữa, anh không cho em động đến chị ấy, em sẽ không hại chị ấy nữa. Giống như trước kia, anh muốn em làm gì em sẽ làm cái đó, được không? Được không? Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh.”

“. . . . . .”

Thời Tiểu Niệm không muốn nghe nữa, đem máy tính tắt đi, hai tay bưng tách cà phê định uống, ngẫm nghĩ một lát lại đặt xuống, thật sự cô cùng ghê tởm.

Cô đứng lên ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng Từ Băng Tâm: “Mẹ, đã thu dọn xong chưa?”

Cô đi vào, thấy Từ Băng Tâm đứng ở bên giường, trên giường có đặt một cái hộp, trong đó là một cái áo cưới màu trắng tinh, Từ Băng Tâm đưa tay vuốt ve nó, trên mặt tràn ngập sự lưa luyến, hai mắt được bao phủ bởi một tầng nước mắt.

Thấy cô đi vào, Từ Băng Tâm xoay người sang chỗ khác, trộm lau nước mắt, sau đó gượng cười nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Bỗng nhiên nhớ đến lúc mẹ và cha con làm đám cưới, mẹ lập tức xong ngay đây.”

“Áo cưới rất đẹp.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói: “Vậy mẹ ở đây thu dọn đi, con đi kiểm tra trực thăng xem thế nào rồi.”

Trực thăng phải được kiểm tra kĩ càng mới có thể bay.

Thời Tiểu Niệm xoay người định đi ra, Từ Băng Tâm gọi cô lại: “Tiểu Niệm.”

“Dạ?”

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại.

“Tóc con có chút bẩn, để mẹ gội đầu cho con.” Từ Băng Tâm đi đến, đưa tay sờ mái tóc dài của cô nói.

“Vậy à?” Thời Tiểu Niệm sờ sờ đầu: “Để con đi gội đầu.”

“Để mẹ gội cho con, cho đến tận bây giờ mẹ cũng chưa lần nào gội đầu cho con.”

Từ Băng Tâm nói.

“. . . . . .”

Tự mình gội đầu cho cô?

Thời Tiểu Niệm có chút nghi hoặc nhìn Từ Băng Tâm, sau đó gật gật đầu.

Dưới tán cây lớn trước cửa nhà, ánh nắng mặt trời theo lá cây len lõi chiếu xuống.

Thời Tiểu Niệm nằm trên ghế gội đầu, sau khi thay một bộ quần áo đơn giản Từ Băng Tâm đi đến, đem mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm bắt đầu gội.

Thời Tiểu Niệm ngửa đầu, vừa lúc nhìn thấy Từ Băng Tâm trên người mặc chiếc áo sơ mi có chút ố vàng, phong cách trẻ trung, khiến cho khuôn mặt Từ Băng Tâm cũng có chút hương vị của tuổi trẻ.

“Sao hôm nay mẹ lại mặc áo sơ mi?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Vừa rồi trong lúc thu dọn nhìn thấy, đây là chiếc áo lần đầu tiên mẹ mặc khi gặp cha con, có đẹp không?” Từ Băng Tâm xoay người chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.

“Đẹp.” Thời Tiểu Niệm nói: “Là nó đã quyến rũ cha sao?”

Từ Băng Tâm cười, giọng nói nhu hòa: “Lúc đó, con chó trong nhà đem sách của mẹ cắn vào chuồng chó, mẹ liền ra sức giành lại, biến thành mặt mày đầy bụi đất, sau khi ngẩng đầu đã nhìn thấy một thanh niên xa lạ đứng đó, hắn dùng một ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn mẹ, giống nhìn thấy quái vật.”

Giọng nói của bà đắm chìm trong những kí ức xa xưa.

Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó hưởng thụ bàn tay củaTừ Băng Tâm, có thể tưởng tượng đến hình ảnh đó có bao nhiêu lãng mạn: “Đó là cha sao?”

“Ưm.” Từ Băng Tâm cho xà bông gội đầu lên mái tóc Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói: “Sau này mẹ mới biết ông ấy là đối tượng kết hôn mà ông ngoại con lựa chọn, mà cha con lúc ấy cũng có rất nhiều đối tượng để lựa chọn. Lúc kết hôn mẹ mới hỏi ông ấy, tại sao lại lựa chọn mẹ, cho dù hành động của mẹ không giống con gái của gia đình danh giá.”

“Vậy ông ấy nói thế nào?”

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Thời Tiểu Niệm, vô cùng ấm áp, cô yên lặng lắng nghe chuyện tình yêu của cha mẹ.

“Ông ấy nói, mẹ ngay cả chuồng chó dữ cũng dám xông vào là một người phụ nữ dũng cảm, rất xứng đôi với ông ấy.” Từ Băng Tâm nhớ lại chuyện cũ năm đó, cười nói: “Mẹ mới nói với cha con, ngươi đoán sai lầm rồi, tôi không có dũng cảm.”

“. . . . . .”

Thời Tiểu Niệm nằm ngửa ở đó, đôi mắt nhìn chăm chú vào Từ Băng Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.