Lúc ấy cha xuất thân từ bối cảnh như vậy, đương nhiên sẽ cần một người phụ nữ dũng cảm.
Từ Băng Tâm càng tươi cười: “Cha con chính là một người đàn không thích nói nhiều.”
Thời Tiểu Niệm nhìn bà tươi cười như vậy, trong lòng cũng thoải mái một ít, Từ Băng Tâm tiếp tục giúp cô gội đầu: “Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc ấy con không bị bán đi, duyên phận của chúng ta cũng không ngắn như vậy.”
“Không sao đâu mẹ, chỉ cần chúng ta còn gặp lại nhau, duyên phận sẽ tiếp tục kéo dài.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Tiểu Niệm, con là một cô gái tốt. Cha con nói con thật sự thông minh, ngay từ đầu chúng ta đã xem con như thế thân của Tịch Ngọc, nhưng một câu câu oán hận con đều không có nói ra.”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm im lặng lắng nghe.
“Con và Tịch Ngọc tính tình lại hoàn toàn khác nhau, mẹ từ từ đã nhận ra.” Từ Băng Tâm đang cầm mái tóc dài của cô, yêu thương nói: “Tiểu Niệm của chúng ta là một cô gái tốt, tốt đến nỗi khiến người khác đau lòng, là một cô gái đặc biệt tốt.”
“Mẹ, đừng nói con tốt đẹp đến như vậy.” Thời Tiểu Niệm cười nói.
Trong ấn tượng, lần đầu tiên cô cùng Từ Băng Tâm tán gẫu nhiều như vậy.
“Tiểu Niệm, cho dù ngay từ đầu mẹ xem con là Tịch Ngọc, nhưng sau này cũng không có.” Từ Băng Tâm nhìn cô: “Mẹ yêu con, đơn giản vì con là con gái của mẹ, mẹ muốn mang những gì tốt đẹp nhất đến cho con.”
Thời Tiểu Niệm nằm đó, khuôn mặt Từ Băng Tâm lọt vào tầm mắt cô, cười cười nói.
“Mẹ chính là thứ tốt nhất, đem mẹ cho con là được rồi.”
“. . . . . .”
Từ Băng Tâm thật sâu nhìn chằm chằm cô, không nói gì, tiếp tục giúp cô gội đầu.
Sau đó, Từ Băng Tâm lại cùng Thời Tiểu Niệm hàn huyên rất nhiều chuyện, tán gẫu chuyện cũ của Tịch Kế Thao, tán gẫu chuyện của Tịch Ngọc.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, cảm thụ ngón tay mảnh khảnh xuyên qua mái tóc dài, nhẹ nhàng mà mát xa da đầu của cô.
Sau khi gội đầu xong, Từ Băng Tâm nói mệt mỏi, muốn trở về nằm một hồi, chờ sau khi trực thăng chuẩn bị xong hãy đến gọi bà.
Thời Tiểu Niệm ngồi một mình dưới tàng cây, cầm khăn lau tóc.
Không biết tại sao, sau khi Từ Băng Tâm giúp cô gội sạch đầu, cô liền cảm thấy được trong lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều, mặc kệ có bao nhiêu chuyện xảy ra, chỉ cần có người chân thành ở bên cạnh, sẽ khiến bản thân tràn ngập sức sống.
Vì mẹ cô, vì Cung Âu, vì hai đứa con song sinh của cô, cô phải phấn chấn lên.
“Xem ra tâm tình em hôm nay rất tốt?”
Mộ Thiên Sơ từ xa đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Ưm, có thể xem là vậy.”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói.
“Là bởi vì rời khỏi nơi này, rời khỏi anh, cho nên vui vẻ như vậy sao?” Mộ Thiên Sơ có chút cay đắng nói.
“Không phải.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Em muốn đi tìm Cung Âu.”
“Cung Âu nếu một ngày còn chưa trở lại, em sẽ luôn đi tìm hắn sao?”
Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đương nhiên nói: “Ưm, em vẫn sẽ đi tìm, mặc kệ là chân trời góc biển.”
“Thật không?” Mộ Thiên Sơ đôi mắt ảm đạm, đưa tay định cầm lấy khăn trên tay cô: “Anh lau giúp em.”
“Không cần.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, nói xong đứng lên, lắc đầu, nói: “Cũng không còn sớm nữa, em đi gọi mẹ xuống dưới, chuẩn bị lên trực thăng.”
Nàng xoay người đang muốn rời đi, thấy hai người giúp việc đang đi đến, trong tay mang theo túi rác, đi qua bên cạnh bọn họ, một người trong hai người đó lảo đảo ngã về phía trước.
Mộ Thiên Sơ cùng Thời Tiểu Niệm đồng thời đỡ lấy cô ấy.
“Thực xin lỗi, Mộ thiếu gia, Đại tiểu thư, tôi không phải cố ý.” Nữ giúp việc liên tục giải thích, ngồi xổm xuống liền nhặt lại rác rưởi trên mặt đất.
Lúc người giúp việc nhặt lên lọ thuốc, Thời Tiểu Niệm rõ ràng nghe được bên trong truyền ra một chút tiếng vang.
Nữ người việc chuẩn bị rời đi, Thời Tiểu Niệm có chút nghi hoặc liền gọi lại: “Để tôi xem.”
“Dạ, Đại tiểu thư.”
Cô ta xoay người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đi qua, đưa tay vào bọc rác tìm kiếm, Mộ Thiên Sơ nắm lấy cánh tay của cô, khó hiểu nhìn: “Em làm gì vậy?”
“Để em xem thử.”
Thời Tiểu Niệm đẩy tay hắn ra, từ trong bọc rác lấy ra một lọ thuốc, mở nắp đổ vài viên ra tay.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trợn to mắt.
Mộ Thiên Sơ cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, đoạt lấy lọ thuốc trong tay cô, nhìn nhãn mác bên trên: “Đây không phải thuốc của phu nhân sao? Các ngươi làm việc cũng quá không cẩn thận, sao lại đem thuốc của phu nhân ném đi?”
“Không phải chúng tôi Lúc chúng tôi đi lấy rác đem bỏ nó đã nằm bên trong.”
Nữ giúp việc vội cúi đầu giải thích.
Không phải người giúp việc không cẩn thận?
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nghĩ đến mấy ngày gần đây khi cô nhắc mẹ uống thuốc, lần nào bà cũng nói là đã uống rồi.
Cô cúi đầu đếm số thuốc bên trong, tròn số lượng của một lọ.