Mộ Thiên Sơ từ phía sau ôm lấy Thời Tiểu Niệm, muốn đưa cô đi khỏi giường.
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, đưa tay mạnh mẽ tát anh một cái.
“Chát.”
Một cái tát vang dội vang lên.
Mộ Thiên Sơ bị đánh đầu lệch qua một bên, trên mặt là một cái dấu tay màu đỏ tươi, anh yên lặng nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm căn bản không để ý tới anh, lại bổ nhào vào trước giường đè lại ngực Từ Băng Tâm.
“Thiên Sơ!”
Thời Địch kinh ngạc, vội vàng chạy đến lấy khăn mặt ra lau giúp anh.
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ vô cùng khó coi, anh đoạt lấy khăn tay tự mình chà lau vết máu trên mặt, ánh mắt anh chuyển đến đầu giường bên trên là một từ giấy viết đầy chữ.
Anh đem nội dung xem qua một lần, sau đó trực tiếp đưa tới trước mặt Thời Tiểu Niệm.
“Mẹ, đừng sợ, con trị thương cho mẹ.”
Thời Tiểu Niệm thì thào nói, bỗng nhiên một tờ giấy xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, đôi tay dính đầy máu tươi bắt đầu run rẩy.
Hồi lâu, cô mới vươn tay tiếp nhận trang giấy, đưa mắt nhìn nội dung bên trên--
“Tiểu Niệm yêu dấu.
Bắt đầu từ lúc cha con qua đời, mẹ đã có quyết định như vậy. Không cần khổ sở, đau buồn, mẹ rất vui bởi vì mình sẽ lên thiên đường, thiên đường có âm nhạc, có sóng biển, còn có tiểu Ngọc, có Kế Thao, làm cho mẹ thực sự mong chờ. Nhưng mẹ cảm thấy rất có lỗi với con, 20 năm trước mẹ đã bỏ con một lần hiện tại lại muốn vứt bỏ con, đối với con mà nói mẹ thật sự là một người mẹ ích kỉ. Mẹ cũng từng do dự, nhưng mẹ rất muốn đi đến nơi đó, thực xin lỗi, con yêu của mẹ.
Hơn một lần, con theo Cung Âu rời đi, mẹ nghĩ con nhất định đặc biệt yêu người đàn ông đó, cho nên vì nó, con phải kiên cường mà sống tốt.
Mẹ chúc phúc cho con, chúc con vui vẻ, hạnh phúc, mong con sẽ có được những điều tốt đẹp nhất trên đời này.”
Đây là di thư của Từ Băng Tâm.
Thời Tiểu Niệm quỳ trên mặt đất, bàn tay dính đầy máu tươi siết chặt tờ giấy, đôi môi run rẩy.
Là bởi vì chính cô đã lựa chọn cùng Cung Âu rời đi, không có ở lại chăm sóc tốt cho mẹ, cho nên bà mới cảm thấy đối với cô Cung Âu quan trọng hơn, thế nên bà mới buông xuôi tất cả đi tìm cha và em trai ?
Thực xin lỗi.
Mẹ rất quan trọng đối với con, rất quan trọng.
Nếu được lựa chọn một lần nữa, con sẽ ở lại, con sẽ ở lại bên cạnh mẹ, van xin mẹ đừng đi, đừng rời bỏ con.
Thời Tiểu Niệm vô cùng thống khổ, nhưng trên gương mặt cô không có một giọt nước mắt, cô khóc không được, cô như thế nào cũng không khóc được.
Lúc cha chết, cô không có nước mắt.
Bây giờ mẹ cô cũng ra đi, cô cũng không có nước mắt.
Cô cũng không biết là tại sao.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn ánh mặt trời chói mắt nơi chân trời.
Van xin các người, đừng đi.
“Tiểu Niệm.”
Mộ Thiên Sơ đưa cô khăn tay, ngồi xổm xuống bên người cô: “Hậu sự của bác gái anh sẽ lo chu toàn.”
“Em rất muốn khóc.”
Thời Tiểu Niệm nói,cô dùng sức khiến nước mắt chảy ra, nhưng có thế nào cũng không khóc được, cô giống như một người vô hình, không có nước mắt.
“. . . . . .”
Mộ Thiên Sơ đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Thời Tiểu Niệm tựa vào trên ngực anh, khóc không ra nước mắt cô chỉ có thể điên cuồng mà kêu lên.
Âm thanh kia giống như tiếng thét của ma quỷ trong đêm.
Làm cho người ta nghe xong không lạnh mà run.
Từ Băng Tâm bình tĩnh nằm ở trên giường, khóe môi nở một nụ cười thản nhiên.
Dưới sợ giúp đỡ của Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm tổ chức tang lễ cho Từ Băng Tâm.
Lễ tang của cha và mẹ, trước sau không đến một tuần.
Thời Tiểu Niệm đứng bên bờ biển, đem tro cốt củaTừ Băng Tâm rắc xuống biển rộng bao la.
Cuối cùng hai người cũng có thể cùng nhau dạo chơi ngoài biển cả.
Bên bờ biển gió thổi rất mạnh, thổi trúng làn váy của Thời Tiểu Niệm như cánh bướm tung bay, Mộ Thiên Sơ đứng ở một bên lẳng lặng mà bầu bạn cùng cô. !