Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm đang nằm trên giường, nghe thấy vậy thì lông mi không khỏi run rẩy, cô ngồi dậy, nhìn Mộ Thiên Sơ: “Ý anh là gì?”
Mộ Thiên Sơ đi tới cuối giường, rũ mắt nhìn cô thật sâu rồi nói từng chữ : “Tiểu Quỳ đã bị Cung gia mang đi rồi!”
“Anh nói dối.”
Thời Tiểu Niệm mặt không cảm xúc nói.
Bây giờ cô càng ngày càng không biết mình lại có nhiều biểu cảm như vậy.
“Không biết tung tích của Cung Âu, Cung gia lấy danh nghĩa cha mẹ Cung Âu tạm thời tiếp quản lý toàn bộ mọi việc của anh ta một cách danh chính ngôn thuận, em lại cũng không có mặt ở thành phố S, họ mang Tiểu Quỳ đi có gì lạ sao? “ Mộ Thiên Sơ nhìn cô: “Anh không tin em không nghĩ tới việc này.”
Tất nhiên là có.
Đương nhiên là cô muốn đến, nhưng cô không dám dẫn con gái theo, nếu thành phố S là đầm rồng, lẽ nào đảo Bạch Sa không phải hang hổ?
Được cái này thì mất cái kia.
Cô cho rằng ở bên cạnh làm bạn với Cung Âu thì bệnh tình của anh sẽ chuyển biến tốt, cuối cùng Cung Âu mất tích, cô cho rằng tới cứu mẹ thì mẹ có thể bình an, cuối cùng mẹ qua đời, hiện tại, ngay cả Tiểu Quỳ cũng rời khỏi cô.
Những điều cô cố gắng muốn quý trọng, cuối cùng lại không thể bảo vệ được cái gì.
Cô và Phong Đức vẫn duy trì liên lạc, có lẽ Phong Đức sợ cô đau lòng nên không hề đề cập đến chuyện này. Không sao, cô cũng đã đoán được.
Cô lo liệu không ổn thỏa ở đâu, cô đáng đời chỗ nào.
Thời Tiểu Niệm vô cảm ngồi trên giường, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào cái chăn, không phát ra chút âm thanh nào.
Mộ Thiên Sơ nhìn dáng vẻ thẫn thờ của cô thì không khỏi nhíu mày, cơn giận từ từ hạ xuống, anh ngồi xuống giường, hai tay đặt lên vai Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, em không thể trở về thành phố S được, Cung Âu đã mất tích, chẳng lẽ Cung gia còn kiêng kỵ điều gì mà tha cho em sao?”
“Tha ư?” Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn anh, đôi mắt không hề có chút ánh sáng giống như một người đã chết: “Bây giờ em còn có thể khiến ai đó tha cho em được sao?”
Không ai có thể tha cho cô.
Bất cứ ai cũng sẽ không tha cho cô.
“Hãy ở lại Italia, ở lại đảo Bạch Sa, anh có thể làm cảng tránh gió cho em.” Mộ Thiên Sơ nhìn vào cô thật sâu, trong ánh mắt hiện lên sự thâm tình không che giấu.
“Anh làm cảng tránh gió cho em ư?”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh hỏi, đang muốn đẩy tay anh ra thì khóe mắt lại liếc thấy cửa phòng khẽ chuyển động.
Tay cô lại hạ xuống.
“Anh biết chuyện của Tịch gia khiến em phải chịu áp lực rất lớn, nhưng Tịch gia chưa hề sụp đổ, chỉ cần có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ bảo vệ em an toàn.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói: “Vì vậy, em không thể rời khỏi đây, càng không thể rời khỏi anh.”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Cô rũ mắt: “Thiên Sơ, sau này anh đừng nói những lời như vậy nữa, sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
“Anh đúng là có ý như thế!”
Mộ Thiên Sơ nói xong, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, hận không thể đốt lên một ngọn lửa trên mặt cô.
Anh đã nhịn rất lâu, không muốn tiếp tục dịu dàng nữa, hôm nay cô tựa như một chú chim nhỏ bị chặt đứt cả chân lẫn cánh, chỉ có thể nép vào lòng bàn tay anh.
Hơn nữa, thị lực của anh càng ngày càng kém, không được nhìn cô như thế này bao lâu nữa, anh phải đẩy nhanh tiến độ.
Lông mi Thời Tiểu Niệm khẽ run lên, ngước mắt nhìn anh, nhàn nhạt hỏi: “Bên cạnh anh còn có Thời Địch, anh nói như vậy không sợ ... phụ lòng em ấy sao?”
“Từ trước tới nay anh chưa bao giờ yêu Thời Địch.” Mộ Thiên Sơ nói: “Chỉ là anh thấy cô ấy đáng thương nên mới quay lại với cô ấy, với cô ấy, ngay cả một đầu ngón tay anh cũng chưa từng chạm vào.”
“Thật không?”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, trên mặt không có chút biểu cảm.
“Tiểu Niệm, tình cảm của anh dành cho em chưa hề thay đổi.” Mộ Thiên Sơ vươn tay nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng nói: “Anh vẫn nhớ, cần cho em một gia đình.”
Muốn cho cô một gia đình nên phá hủy gia đình vốn có của cô sao?
Rốt cuộc có phải anh làm hay không?
Thời Tiểu Niệm mím môi không lên tiếng, Mộ Thiên Sơ cho rằng cô đã mềm lòng, khi đau buồn chính là lúc trái tim một người yếu ớt nhất, cũng là thời điểm dễ dàng để tấn công nhất.
Anh cúi đầu tới gần cô.
“Thiên Sơ, cha mẹ em mới qua đời, hãy cho em một chút thời gian.”
Trước khi bờ môi của anh dán lên Thời Tiểu Niệm lên tiếng, giọng nói khô khốc, không mang theo chút tình cảm nào.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ tối lại, hơi khó chịu, rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt của cô rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Hai đôi môi dính sát.
“... “
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, giơ tay lên định đánh anh.