Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Địch khóc ra tiếng.
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm cô ta, nếu không phải đã biết đúng là Thời Địch đã làm vài chuyện đáng ghét, dáng vẻ hoa lê khóc trong mưa bây giờ của cô ta quả thật rất dễ lừa gạt người khác.
“Cô không nói đúng không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Em không biết nói gì cả, chị, có phải chị nhìn em thấy ngứa mắt hay không, nếu vậy chị cứ đánh em một trận đi, xin lỗi xin lỗi, em xin lỗi chị, xin lỗi.”
Thời Địch vừa khóc vừa nói, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cô ta càng nói càng kích động, từ trên giường ngồi dậy, Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không ngăn cản.
Thời Địch đã không còn sự quyến rũ ngày xưa, ngồi run rẩy cũng không dám phản kháng, quỳ hẳn xuống giường cúi đầu trước cô, bày tỏ sự áy náy khôn nguôi.
“Thời Địch, cô đừng bày ra dáng vẻ này với tôi.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng lên tiếng.
“Chị, chị hãy tha cho em đi” Thời Địch khóc lóc nói.
“Tại sao tôi phải tha cho cô? Cô đã hại tôi biết bao nhiêu lần.” Thời Tiểu Niệm bỏ súng xuống, ném cho cô ta cái nhìn châm chọc: “Bây giờ, tôi đã mất tất cả, mỗi ngày lại còn phải nhìn thấy kẻ đáng ghét là cô, tôi không chịu nổi.”
“...”
Thời Địch hoảng sợ nhìn cô.
“Tôi quyết định ở bên Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm ném ra một quả bom.
Cơ thể Thời Địch chấn động, khó có thể tin nhìn Thời Tiểu Niệm: “Chị nói gì cơ? Người chị yêu không phải...”
“Tôi đã không còn gì cả, Thời Địch, cha mẹ tôi đã mất, Cung Âu tung tích không rõ, trở về thì bị Cung gia đối phó, tôi ở lại đây là lựa chọn tốt nhất.” Thời Tiểu Niệm cắt đứt lời cô ta, đứng dậy, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô cũng nên biết, Thiên Sơ yêu tôi, anh ấy cũng hy vọng tôi ở lại.”
“...”
Ánh mắt ngậm nước của Thời Địch lộ ra sự đố kị.
“Nhưng cô chỉ là đồ thừa, tôi cứ nhìn thấy cô lại ngứa mắt, lại nghĩ đến việc cô đã chiếm Thiên Sơ sáu năm!” Thời Tiểu Niệm đi tới bên giường, túm mái tóc dài của cô ta, độc ác nhìn cô ta chằm chằm: “Cô đừng tưởng là tôi không biết cô nhổ nước bọt vào cốc của tôi, nói mau, cô còn làm chuyện gì sau lưng tôi, tôi sẽ cho cô chết được dễ chịu một chút!”
Cơ thể Thời Địch càng thêm run rẩy, bị ép ngẩng đầu lên, đôi mắt sợ hãi nhìn Thời Tiểu Niệm: “Em, em, chị mà giết em, Thiên Sơ sẽ không vui.”
Thiên Sơ đã từng nói, anh rất thương tiếc cô.
Anh đã từng nói.
“Không vui thì sao, nơi này là đảo Bạch Sa, là di sản cha mẹ để lại cho tôi, tôi giết cô, ai dám xen vào? Kể cả là Thiên Sơ thì cũng sẽ tìm mọi cách che giấu cho tôi.” Thời Tiểu Niệm cười lạnh, bàn tay đang nắm mái tóc siết mạnh lại, căm hận nhìn cô ta.
Thời Địch sợ hãi nhìn cô: “Không, Thiên Sơ sẽ không bỏ rơi em, anh ấy đã từng nói sẽ không bỏ rơi em.”
“Cho nên, tôi không phải đang tiền trảm hậu tấu đây sao?”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, một tay cầm tóc, một tay vỗ vào mặt cô ta: “Em gái ngoan, cô đã dây dưa với Thiên Sơ sáu năm, hiện tại tôi đã quyết định ở bên anh ấy, không để cô tiếp tục đeo bám nữa.”
“Chị.” Thời Địch điềm đạm đáng yêu nhìn cô, dáng vẻ yếu đuối mà bi thương: “Em không hề mong ước xa vời, em sẽ không cản trở hai người đâu, em chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Thiên Sơ thôi, bắt em làm người hầu cũng được.”
Cô ta không thể rời khỏi Thiên Sơ.
Từ nhỏ, cô ta đã thích chú ý tới Thiên Sơ của chị gái, sau đó, khi cô ta cho rằng cuộc đời mình đã bị phá hủy hoàn toàn, mỗi ngày sống trong địa ngục thì lại được Thiên Sơ phái người cứu ra.
Cô ta không thể rời bỏ Thiên Sơ được.
“Giữ lại một cô em gái nhổ nước bọt vào cốc nước của tôi sao? Ngại quá, tôi không cần.” Thời Tiểu Niệm buông tóc cô ta ra, hung hăng đẩy cô ta xuống giường: “Hơn nữa, tôi cũng hận cô vì đã đưa tin tức về Tịch Ngọc cho mẹ tôi đọc, vì thế mà mẹ tôi mới nôn ra máu, tôi ghét cô!”
Thời Địch nặng nề rơi xuống giường.
Tha hương ở nơi đất khách quê người vào khoảng thời gian địa ngục kia đã khiến cô ta không dám phản kháng.
Thời Tiểu Niệm đã nói hết những điều cần nói, cô giơ khẩu súng lên một lần nữa nhằm vào Thời Địch.
Thời Địch co quắp ngồi trên giường, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt hoảng sợ: “Đừng, chị, đừng.”
“Cô đừng sợ, chỉ một phát súng thôi, một phát là kết thúc rồi. Nếu cô đã gọi tôi một tiếng chị, đừng nên chen một chân vào giữa chị cô và Thiên Sơ mới phải.” Thời Tiểu Niệm nói, giọng điệu muốn có bao nhiêu hung ác thì có bấy nhiêu hung ác, hai tay cô nắm chặt khẩu súng lục, từ từ hướng nòng súng nhắm thẳng Thời Địch.
Thời Địch nhìn họng súng màu đen, nước mắt và mồ hôi quyện vào nhau, không thể phân biệt.
Sợ hãi.
Vô cùng sợ hãi.
Sau khi giết cô ta, Thời Tiểu Niệm và Thiên Sơ sẽ được ở bên nhau thật lâu, không được, không được.
“Em gái, tạm biệt.”
Thời Tiểu Niệm tàn nhẫn nói, áo khoác màu đen trùm lấy cơ thể cô, khiến cô tựa như một sứ giả câu hồn.
Cô từ từ bóp cò.