“Người hại chết cha chị là Thiên Sơ!” Thời Địch nhắm mắt, hét lên bằng bất cứ giá nào.
“...”
Thời Tiểu Niệm cứng đờ tại chỗ.
Đáp án này, không quá ngoài dự đoán.
Giây phút đó, Thời Tiểu Niệm cảm thấy viên đạn đã xuyên một lỗ vào trái tim mình, cô nhìn Thời Địch, lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi còn cắn người khác, không phải cô yêu Thiên Sơ sao, ngay cả anh ta mà cũng vu khống được à?”
“Em nói thật! “ Thời Địch kích động nói, mở mắt nhìn cô: “Thiên Sơ được coi như kẻ thù gián tiếp giết cha chị, là kẻ khiến chị cửa nát nhà tan, sao chị có thể ở bên anh ấy được.”
“Ồ.” Thời Tiểu Niệm cười lạnh: “Tôi không tin.”
Cô tin.
Với trí tuệ của Thời Địch, chỉ có thể nghĩ ra thủ đoạn như nhổ nước bọt thì sao có thể nghĩ ra những lời của kẻ thù giết cha cô được.
Thiên Sơ, thật sự là Thiên Sơ, đúng là anh.
“Là thật, em không hề lừa chị, em đưa tờ báo cho bác gái xem cũng là do Thiên Sơ phân phó, Thiên Sơ còn muốn em lúc nào cũng phải giám thị bác gái, muốn lừa bác gái rút hết vệ sĩ của Cung gia ra khỏi đảo.” Nói tới đây, Thời Địch không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào Thời Tiểu Niệm: “Thật ra ban đầu em cũng không biết Thiên Sơ định làm gì, nhưng sau khi nghe lén cuộc nói chuyện của anh ấy với trợ thủ, em mới biết tất cả mọi chuyện của Tịch gia đều do Thiên Sơ sắp xếp.”
“...”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô ta.
Thời Địch tưởng cô không tin nên gấp gáp nói tiếp: “Chị, chị hãy tin em, em còn nghe lén được rằng khi bác trai bị giam, Thiên Sơ yêu cầu ông phải giao quyền lợi ra nhưng ông không chịu, vì vậy khoảng thời gian cuối đời trong ngục bác trai sống không hề tốt.”
Sống không hề tốt, nghĩa là gì?
Chịu đựng mọi hành hạ sao?
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm lập tức trở nên trắng bệch, không thể duy trì sự thờ ơ được nữa, cô quay đầu đi, trong mắt tràn ngập sự đau đớn.
Nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống.
Cô không dám tưởng tượng những ngày cuối cùng cha cô đã vượt qua như thế nào.
“Miller chỉ là kẻ chết thay do Thiên Sơ đẩy ra, mục tiêu của Thiên Sơ chính là đoạt được quyền quản lý Tịch gia.” Thời Địch vội vàng nói.
Cô ta muốn, như thế này, Thời Tiểu Niệm sẽ không ở bên Thiên Sơ nữa.
“Cô nói dối! “ Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, oán hận nhìn cô ta chằm chằm: “Tôi không cho phép cô nói xấu Thiên Sơ, tôi không tin anh ấy lại làm những chuyện đó! Anh ấy còn đồng ý tìm Cung Âu giúp tôi!”
“Cung, Cung Âu.”
Cho đến tận bây giờ, khi nhắc đến Cung Âu, Thời Địch vẫn sợ hãi đến run rẩy: “Tôi, tôi nghe Thiên Sơ nói.”
“Nói gì?” Ánh mắt Thời Tiểu Niệm tối lại, bước nhanh về phía Thời Địch, ánh mắt khóa chặt cô ta: “Nói mau!”
“...”
Thời Địch ngạc nhiên nhìn Thời Tiểu Niệm, không phải cô đã định theo Thiên Sơ sao, vì sao lại muốn biết chuyện của Cung Âu?
“Nói!”
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn Thời Địch.
Mau nói cho cô biết tất cả những gì liên quan đến Cung Âu, mau nói cho cô biết rốt cuộc có phải Cung Âu bị Thiên Sơ bắt đi hay không!
“...”
Thời Địch im lặng.
Thời Tiểu Niệm giơ súng đặt lên huyệt thái dương Thời Địch, đã không còn kiên nhẫn dẫn dắt cô ta: “Nói mau! Thiên Sơ nói gì với cô! Có phải anh ta bắt Cung Âu đi hay không?”
Thời Địch run rẩy, yếu ớt nói: “Thiên Sơ có bắt đi hay không em không biết, chẳng qua khi em nhắc đến Cung tiên sinh thì Thiên Sơ nói, có vài người mãi mãi sẽ không thể vướng chân vướng tay được nữa.”
“Cạch.”
Khẩu súng trong tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống, đập lên sàn nhà.
Mãi mãi sẽ không thể vướng chân vướng tay được nữa, thế nào gọi là mãi mãi không thể?
Cái gì gọi là mãi mãi.
Không thể nào.
Sao Mộ Thiên Sơ có thể từ tòa cao ốc đối diện N. E bắt Cung Âu đi được, Cung Âu sẽ không thể theo lên xe một cách đơn giản, lại càng không thể nào bị xử trí, sát hại dễ dàng như vậy.
Không, không thể.
Việc này không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
“Còn gì nữa không?” Thời Tiểu Niệm nghe thấy mình hỏi Thời Địch.
Thời Địch lắc đầu: “Em không biết, em chỉ biết bây giờ Thiên Sơ làm việc ở Tịch gia, càng ngày thủ đoạn anh ấy càng độc ác, em nghĩ Cung tiên sinh đã qua đời.”
“Câm miệng!”
Thời Tiểu Niệm hét lên.
Cung Âu sẽ không chết, không, anh sẽ không.
“...”
Thời Địch sợ hãi im bặt.
Điện thoại của Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên vang lên, cô cầm lên, là Phong Đức gọi tới.
Cô nhấn nút tắt.
Hiện tại giọng nói của bất kỳ ai cô cũng không muốn nghe, không muốn nghe gì hết.
Cô muốn đi tìm Cung Âu, cô phải tìm được Cung Âu.
Đầu óc Thời Tiểu Niệm hỗn loạn, cô cúi người nhặt khẩu súng trên đất, điện thoại di động lại vang lên, lúc này là tiếng tin nhắn.
Cô cắn cắn môi, cuối cùng vẫn cúi đầu nhìn vào màn hình, là tin nhắn của Phong Đức.
[Tịch tiểu thư, việc gấp, tôi mới nghe được trợ thủ của Mộ Thiên Sơ báo cáo với anh ta, nói là thi thể đã được xử lý hoàn hảo, còn nói không thể để cho cô biết, câu từ đều ám chỉ thi thể kia chính là thiếu gia. Xin hãy điều tra cẩn thận chuyện gì đang xảy ra.]
Xử lý hoàn hảo.
Hay cho xử lý hoàn hảo.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, thẩn thờ nhìn mấy dòng tin nhắn.
Rốt cuộc cũng đã tra ra manh mối.
Rốt cuộc tất cả cũng đã được giải đáp.
Được, không phải sao? Cuối cùng cô cũng đã tìm ra tất cả đáp án.
“Chị, bây giờ chị sẽ không muốn sống cùng Thiên Sơ nữa đúng không!? Chị đi mau đi, đừng ở lại đây. “ Thời Địch nhìn Thời Tiểu Niệm nói.
“...”
Đi ư?
Không vội, hiện tại cô chưa đi vội.
Thời Tiểu Niệm cầm súng xoay người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại, lông mi của cô run lên, không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy báng súng trong tay đập vào Thời Địch.
Thời Địch không có bất kỳ sự phòng bị nào, bị cú đập đó làm cho bất tỉnh ngã xuống giường.
Đúng lúc đó, tiếng đập cửa vang lên, che giấu tiếng đập vừa rồi.