Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm thu súng lại, dịch chăn thay Thời Địch rồi mới đi tới mở cửa.
Ngoài cửa là Mộ Thiên Sơ, anh ta mặc một chiếc áo len màu nhạt, hai chân thon dài, khuôn mặt tuấn tú âm nhu, đôi mắt nâu hiện lên sự ngoài ý muốn khi nhìn thấy cô: “Tiểu Niệm? Sao em lại ở đây?”
Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt: “Em nghe người làm nói Thời Địch khó chịu nên tới xem một chút.”
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nhìn về phía giường, thấy Thời Địch không nhúc nhích nằm đó, Thời Tiểu Niệm đúng lúc nhàn nhạt nói: “Em ấy đang ngủ.”
Mộ Thiên Sơ gật đầu, chuyển mắt nhìn cô: “Bây giờ em vẫn quan tâm đến cô ấy ư?”
“Giờ em ấy đã biến thành dáng vẻ khúm na khúm núm thế này rồi, không phải rất đáng thương sao?”
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh nói.
Mộ Thiên Sơ cười dịu dàng: “Tiểu Niệm, em thật sự là một người chị tốt.”
“Đi thôi, đừng làm phiền em ấy nghỉ ngơi.”
Thời Tiểu Niệm lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
“Em có ngủ được không? Hay lại mất ngủ?” Mộ Thiên Sơ ân cần hỏi, bàn tay đặt lên vai cô rất tự nhiên rồi ôm cô đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm nhịn xuống mong muốn đẩy anh ta ra, vừa bước từng bước cứng đờ vừa nói: “Không có gì, em rất khỏe, anh rất bận à?”
“Ừ, vừa mới xử lý vài văn kiện ở thư phòng, nghe nói Thời Địch bị bệnh nên anh tới thăm, lát nữa phải quay về làm việc tiếp.”
Mộ Thiên Sơ ôm cô nói.
“Vậy anh đi đi, em đi ăn sáng.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Anh đi với em nhé?”
Thời Tiểu Niệm cố nặn ra một nụ cười: “Ăn thì có gì đâu mà phải đi cùng, chính sự quan trọng hơn, anh đi làm việc đi! Em rót cho anh cốc cà phê được không?”
“Được.” Trong giọng nói của Mộ Thiên Sơ chứa đựng sự mừng rỡ, anh ta thâm tình chân thành nhìn cô: “Có cà phê của em, chắc chắn sẽ giúp anh nâng cao tinh thần, vậy anh đi nhé.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Mộ Thiên Sơ ôm cô, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ rồi mới xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm vẫn bình tĩnh đứng ở chỗ cũ, mãi cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất khỏi tầm mắt, cô mới mạnh mẽ hít thở, ngón tay lạnh như băng vì sợ hãi run rẩy lau trán.
Không sao.
Sẽ chấm dứt nhanh thôi.
Tất cả sẽ kết thúc.
...
Trong phòng bếp vắng lặng, Thời Tiểu Niệm rót cà phê hương thơm nồng đậm vào cốc, hơi nóng quanh quẩn khắp nơi.
Thời Tiểu Niệm đứng trước bàn bếp, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm cà phê trong cốc.
Mấy giây sau, cô lấy một bình thuốc ra khỏi túi.
Mộ Thiên Sơ sẽ không ngờ, lần này cô đến Italia, không chỉ mang theo thuốc trầm cảm của mẹ, mà còn cầm theo độc dược trí mạng.
Cô mở nắp, bỏ vào trong cốc một viên thuốc màu trắng.
Viên này, là cho cha.
Ngay sau đó, Thời Tiểu Niệm lại bỏ một viên nữa.
Viên này, là cho Cung Âu.
Đời này ngoại trừ cá ra, Thời Tiểu Niệm chưa từng giết ai, nhưng bây giờ, cô lại rất bình tĩnh giết người.
Cô không hề sợ.
Cô còn gì phải sợ chứ, sợ hãi, là cảm xúc của một người được che chở mới tư cách có, bây giờ cô không còn bất kỳ ai che chở, cho nên, cô không sợ.
Sau khi ném thuốc vào, Thời Tiểu Niệm run rẩy cầm thìa khuấy lên, hương thơm cà phê bay ra đắng hơn lúc nãy.
Trùng hợp, Mộ Thiên Sơ không thích đắng, chỉ thích ngọt.
Cho nên anh ta sẽ cho rất nhiều đường sữa vào cà phê, vừa vặn che giấu được vị của thuốc độc, cô đã suy tính rất cẩn thận.
Thời Tiểu Niệm bỏ thêm mấy viên đường vào cốc, thay đổi hoàn toàn hương vị của cà phê.
Khuấy xong, Thời Tiểu Niệm bưng cốc cà phê đi tới thư phòng của Mộ Thiên Sơ.
Cô đẩy cửa thư phòng, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ đang nửa nằm trên ghế quý phi nhìn văn kiện, hai chân đeo tất trắng vắt chéo, ánh nắng nhuộm màu áo anh ta thành trắng, ôn nhuận như ngọc.
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh bưng cốc cà phê đi tới chỗ anh ta, đôi mắt phản chiếu bóng dáng Mộ Thiên Sơ, nhưng trí não cô tự động liên tưởng tới hình ảnh khác.
Cha gọt táo cho cô;
Mẹ gội đầu giúp cô;
Cung Âu dùng đôi mắt thâm thúy nhìn cô, đôi mắt anh quyến rũ vô cùng.
Không biết bao lâu nữa cô mới lại có thể thấy được đôi mắt đó, chắc sẽ không xa!
“Thiên Sơ.”
Thời Tiểu Niệm cất tiếng gọi.
Mộ Thiên Sơ ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười thật sâu: “Em đến rồi, đến đây, ngồi xuống đây.”
Mộ Thiên Sơ chỉ một cái ghế đệm bên cạnh.
“Được. Cà phê của anh.”
Thời Tiểu Niệm đưa cốc cà phê cho anh ta, sau đó ngồi xuống ghế, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào vào khuôn mặt anh ta.
Mộ Thiên Sơ nhận lấy cái cốc, cúi đầu ngửi một cái, nụ cười càng thêm sâu sắc: “Có thả vài viên đường!”
“Anh không thích đắng.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Cũng chỉ có em hiểu anh nhất.” Mộ Thiên Sơ hài lòng mỉm cười, hít lấy hương thơm phiêu tán ra ngoài, không vội vàng uống ngay mà nhìn Thời Tiểu Niệm: “Nhìn em pha cà phê cho anh, anh lại nhớ đến những ngày được nuôi dưỡng ở Thời gia, khi đó, cũng đều do em chăm sóc anh.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Đúng vậy, đều là em chăm sóc anh.”
“Vậy sau này, đến lượt anh chăm sóc em.”
Mộ Thiên Sơ dịu dàng nói, thổi cà phê trong cốc.